Chương 435: MÌNH... ĐÃ "XỬ" ĐẸP THẦN TƯỢNG CỦA MÌNH RỒI
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1532 chữ
- 2022-02-07 11:49:13
Đó định sẵn là một đêm hoan ái cuồng nhiệt.
Dù đối với người dưới nhà hay đối với người trên tầng cũng vậy.
Cái tên mà cô thích nhất, người đàn ông mà cô thích nhất.
Nhưng, anh lại thì thầm dụ dỗ bên tai cô, nói cho cô nghe một danh xưng mới…
Tai cô dựng lên, loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy.
Giang Chấp… đang tắm ư?
Anh đặt quần lót lên trên chiếc áo lót cùng kiểu, trong lòng Giang Chấp một lần nữa chắc nịch hai từ: Vừa trong sáng, vừa quyến rũ.
Sau đó anh còn bổ sung thêm: Trong sáng hơn thiên thần, quyến rũ hơn yêu tinh.
Cô ngồi phắt dậy… trong giây lát còn không ngồi dậy nổi.
Cơn đau nhức toàn thân kích thích khiến cô suýt nữa ngã nhoài ra giường. Cô giữ yên tư thế, không nhúc nhích, nhìn một lượt bốn phía xung quanh… Không xa lạ, là phòng của Giang Chấp.
Thịnh Đường như ngừng thở một giây, cứ có cảm giác một giây tiếp theo sẽ ngất lịm đi, hai bên thái dương lại bắt đầu giật thình thịch. Cô cũng không thể nắm bắt được chính xác là mình quá hưng phấn hay là quá xấu hổ.
Xấu hổ ư…
Gọi là ông xã.
Ông xã…
Hình như cô đã van nài Giang Chấp, thi thoảng còn nói: Thầy ơi, nhẹ một chút.
Hơi thở của Giang Chấp rất nóng, không thua kém gì nhiệt độ trên cơ thể cô. Anh đè lên cô, hỏi cô: Gọi anh là gì?
Không chỉ như vậy.
Vết đỏ ấy lan rộng từ cổ xuống ngực, rồi hướng thẳng một mạch xuống dưới.
Anh cúi đầu hôn cô với vẻ xót xa, cô khẽ ư hừ một tiếng, không động đậy, có lẽ vẫn đang chìm trong giấc mộng.
Nhưng tiếng ư hừ ấy đã trở thành mồi lửa.
Đã làm gì nhỉ?
Thịnh Đường còn chẳng buồn mở mắt ra, đầu vẫn còn hơi váng vất. Cô cứ thế nhớ lại giấc mơ tối qua, là một… giấc mơ đẹp.
Giang Chấp nhớ tới khung cảnh cách đó không lâu, máu nóng lại sục sôi.
Anh tự mắng bản thân: Shit! Mẹ kiếp, mày đúng là khốn nạn!
Cô như tỉnh như mơ, giơ tay ra phản kháng trong vô thức:
Đừng… Đừng mà.
Giang Chấp một bầu nồng nhiệt, sao có thể vì một câu nói của cô mà đột ngột ngừng lại? Anh nhẹ nhàng giữ lấy hai cổ tay cô, kéo qua đỉnh đầu, nhẹ nhàng dỗ dành:
Tiểu Thất, em ngoan nào…
Cô quấn chặt chăn lên người, thò đầu ra quan sát lại đống quần áo trên tủ đầu giường. Có của cô, cũng có cả của anh.
Của anh, cũng được gấp ngay ngắn.
Giang Chấp bước xuống giường, lần lượt thu dọn cẩn thận chỗ quần áo rơi vung vãi của Thịnh Đường, xếp ngay ngắn, gọn gàng để ở đầu giường. Thứ cuối cùng anh cầm trên tay là một chiếc áo lót ren màu hồng nhạt, đai áo lót vốn đã mỏng manh giờ bị anh giật bung cả chỉ.
Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng móc móc, chiếc áo lót nhỏ chịu đủ sự tàn phá luôn toát ra một cảm giác mờ ám.
Chỉ có điều vào giờ nà8y, mọi người đều đã đi ngủ hết cả, dường như tất cả vạn vật trên nhân gian đều đã chọn sự nghỉ ngơi, chỉ còn lại một mình anh hưng phấn. Có một n3iềm vui, ừm… cô đơn, lẻ loi và lạnh lẽo khi không thể chia sẻ cùng ai.
Nhưng chớp mắt anh lại nghĩ, làm sao có thể chia sẻ chuyện này với9 ai khác? Khờ khạo sao.
Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng anh lại không nhịn được mà đè lên người cô…
Thịnh Đường mơ mơ màng màng:
Thầy…
Giang Chấp áp chặt cô, bờ môi cọ qua cọ lại trên má cô, chất giọng trầm khàn nhuộm đầy dục vọng:
Hm?
Thịnh Đường cảm thấy cơ thể nóng rực lên, có một bàn tay đang lướt đi, chạm tới đâu là đau tới đó.
Gọi anh… là thầy, gọi anh là Fan thần, chỉ đổi lại một cơn giày vò mưa gió bão bùng, dường như anh vẫn chưa hài lòng. Thế là, cô bèn gọi anh Giang Chấp, anh càng yêu cầu cô càng gọi.
Giang Chấp, Giang Chấp…
Chủ yếu tập trung trên ngực và trên eo.
Đặc biệt là vòng eo thon gọn của cô, ngoài dấu hôn còn có vết bấu, thoạt nhìn trông thật sự hoảng hốt.
Ôi chao!
Thịnh Đường bất chấp cơn đau trên người, lục tục ngồi dậy. Chiếc chăn trượt xuống, cô nhìn những dấu hôn tím lịm có thể thấy được trên người… Ôi chao ơi! Không phải mơ, đúng không?
…
Dưới nhà là một đống thảm hại.
Thịnh Đường có cảm giác đêm nay mình đã mơ rất nhiều.
Rất mệt mỏi.
Chiếc giường… Quần áo trên chiếc tủ đầu giường này…
Cô cúi đầu, nhìn vào trong qua lớp chăn đang hé mở…
Thịnh Đường đưa hai tay lên che mặt, nóng thật đấy.
Cô thầm khinh bỉ bản thân một lượt trong lòng: Thịnh Đường, mày là con gái, mày có thể ý tứ, e thẹn chút được không? Mày đã mất đi sự trinh trắng, nếu là ở thời cổ đại người ta cần có trách nhiệm với mày đấy, một chuyện tày trời!
Ông xã ư?
Đã lấy anh làm chồng đâu…
Áo lót ren vốn đã gợi cảm, trùng hợp thay lại là màu hồng, trở thành một sự dễ thương.
Ngày trước Giang Chấp luôn cho rằng gợi cảm là gợi cảm, dễ thương là dễ thương. Nhưng cô gái của anh, là vừa dễ thương vừa gợi cảm.
Anh gập đôi chân mệt mỏi mềm nhũn của cô lên, đè xuống, cả cơ thể nỗ lực châm lửa cho cô.
…
Một vài khung cảnh tối qua lại bắt đầu len lỏi trong não bộ.
Trái tim Thịnh Đường đập rộn ràng như sấm, không phải mơ, không phải mơ… Cô… Cô thật sự đã ăn thịt Đường Tăng rồi!
Thế là khung cảnh tiếp theo trở nên triền miên, quấn quýt.
Cô, sống dở, mà cũng chết dở.
Thịnh Đường choàng tỉnh giấc.
Hơi thở gấp gáp, mặt cũng nóng ran, huyệt Thái Dương cũng giật lên dữ dội.
Chỉ một chút động thái như vậy, trái tim của Giang Chấp như bị mèo cào nhẹ qua, cực kỳ ngứa ngáy và kích thích.
Cơ thể cô gái dưới bàn tay anh mềm nhũn như nước, căn phòng rất nóng, chăn lại không đắp cẩn thận. Mượn chút ánh sáng không quá gắt gao trong phòng, Giang Chấp ngắm nhìn vết đỏ trên xương quai xanh của cô.
Lúc mơ mơ hồ hồ, cô có cử động cơ thể một chút, đau nhức.
Quả nhiên, đêm dài lắm mộng, cơ thể không chống đỡ nổi.
Phía đường chân trời xa xa ló rạng một tia sáng màu vàng kim, len lỏi vào phòng qua khe hẹp của lớp rèm cửa sổ.
Giang Chấp kéo kín rèm cửa lại, đề phòng Thịnh Đường tỉnh dậy lại gắt ngủ. Anh trở về đầu giường, vươn dài cánh tay ôm cô vào lòng. Làn da của cô ấm áp mềm mại, anh từ ngoài vào, da dẻ còn hơi lạnh, khi áp vào nhau đã khiến Thịnh Đường khẽ run lên.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đã tờ mờ sáng lên, xung quanh không gian cực kỳ yên ắng. Giang Chấp đang nghĩ, nếu nhà nào6 có ruộng có vườn, chắc giờ này đã phải dậy dọn dẹp, làm lụng từ lâu rồi chứ, những con người thời hiện đại này… quá lười.
Còn trách móc 5người khác nữa, mà không nghĩ đến chuyện bên ngoài băng tuyết đã rơi suốt ba tháng.
Xem ra anh cũng mới tỉnh chưa lâu.
Nếu quần áo còn đang để ở đây vậy thì lát nữa anh đi ra có khi nào lại…
Giang Chấp áy náy vô cùng, tối qua anh mạnh tay quá rồi, lúc bấu eo cô thật sự là không biết phân biệt nặng nhẹ. Nhưng anh không kiềm chế được, cảm giác mềm mại và thon gọn ấy khiến anh như mất hết lý trí. Anh biết nó rất tuyệt vời…
Đêm mùa hạ ấy, trên chợ đêm Sa Châu, ngay từ lần đầu tiên nhìn vào eo cô anh đã biết, nó rất tuyệt vời!
Hơi thở của anh nóng rẫy, như một chiếc móc câu khiến cô lơ lửng trên không trung, muốn bay lên không được, muốn rơi xuống chẳng xong, cô khó chịu muốn chết. Anh tiếp tục dụ dỗ:
Tiểu Thất, gọi một tiếng ông xã anh nghe xem nào.
Cô bất giác gọi.
Là mơ.
Nhưng, có thật là mơ không?
Nhưng lại có một giọng nói khác xuất hiện: Mày thôi đi, thời đại nào rồi. Hơn nữa mày và anh ấy yêu thương lẫn nhau chứ đâu phải là trao đổi qua lại, sao không thể xảy ra chút chuyện? Mày cứ trả lời một câu đi, mày có thích không! Có sướng không!
Thịnh Đường cắn đầu ngón tay, nũng nịu suy nghĩ: Tuy rằng đã uống say thật đấy, nhưng hình như cô vẫn nhớ rõ cảm giác khi đó, rất thích, rất… sướng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.