Chương 455: TÔI ĐẶT LỜI NÓI NÀY TẠI ĐÂY
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1750 chữ
- 2022-02-07 11:52:41
Giang Chấp nói như vậy, và chính bản thân anh cũng suy nghĩ như vậy.
Nếu như khi chiếc xe đẩy tay lăn lên lớp đất8, anh sớm phát hiện ra được sự lỏng lẻo. Nếu như anh lường trước được việc thay đổi khí hậu có thể sẽ ảnh hưởng tới sự b3iến hóa của kẽ nứt núi đá. Giá như ngay từ lúc đầu khi nhìn thấy hố đạo mộ, anh nói ngay ra vấn đề đầy nguy hiểm này…
Còn nữa, Thịnh Tử Viêm nói không hề sai, vì sao lại để Tiểu Thất đi vào mộ chính chứ?
Đánh nhau ư?
Khương Tấn nói với Giang Chấp:
Vẫn nên đi xử lý vết thương một chút, lỡ như bị nhiễm trùng thì sao.
Lần này Tiêu Dã mua một hộp bỏng to nhất tại đây. Cô gái đi cùng ở bên cười tít mắt, lúc cô ấy nhẹ nhàng ngả đầu vào vai anh Tiêu Dã đã nghĩ: Ừm, vẫn là một cô gái dịu dàng, thùy mị khiến người ta yêu thích.
Di động đổ chuông.
Tắt máy.
Quái lạ thật, thời buổi này còn ai thích tắt máy nữa chứ.
Trình Tần nhạy cảm hỏi…
[Đường Đường thì sao? Sao mãi không thấy cậu ấy hiện hồn nhỉ?]
Chắc chắn không sao, đúng không?
Giang Chấp hỏi anh ấy một cách hết sức nghiêm túc.
Khương Tấn nuốt nước bọt, nghĩ bụng: Phía trước tôi còn nói thêm mà, phải tin tưởng bác sĩ chứ, tôi có phải bác sĩ đâu…
Nhưng mà!
Đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy khát vọng trong đôi mắt Giang Chấp!
Câu nói cuối cùng anh ấy gằn giọng rất mạnh, thanh âm cũng không hề nhỏ, giống như lập một lời thề vậy, đến mức ngay cả Thịnh Tử Viêm cũng quay đầu nhìn qua bên này.
Khương Tấn hắng giọng, lộ rõ sự ngượng ngập.
Đồng nghiệp lườm nguýt, sự
siêu nhanh
cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Về sau khi tăng ca làm mảng màu cho bộ phận thiết kế, tâm trạng của cô lại dâng lên. Đó là sự bối rối không biết phải làm sao, sự lo lắng, bất an, sốt ruột, đây quả thật không phải cơn đau tim về mặt sinh lý.
Khiến Khương Tấn giật mình thon thót.
Sao… Sao thế…
Cứ mặc kệ tôi.
Giang Chấp cất giọng trầm thấp.
Khương Tấn buông một tiếng thở dài nặng nề.
Nếu là bình thường, với tính khí của Giang Chấp, thì chắc chắn anh sẽ đáp trả lại một câu chua ngoa…
Thầy Khương, thầy rề rà kiểu này thì làm sao sống được ở Đông Bắc đến tận bây giờ vậy?
Không, anh đáng nhẽ phải phản ứng nhanh hơn một chút mới đúng.
Chí ít, anh nên nhìn thấy tảng đá núi rơi xuống trước cô, không nên để cô thay anh đỡ cú rơi ấy.
Thật ra anh ấy chỉ nói vậy thôi, cũng biết là bây giờ Giang Chấp sẽ chẳng nghe lọt tai câu gì, chí ít sẽ không nghe lọt tai những lời anh ấy nói.
Ai ngờ, Giang Chấp ngẩng phắt đầu lên nhìn anh ấy.
Mạc Họa đánh rất đúng, Thịnh Tử Viêm quát anh lại càng không sai.
Cô gái của anh đang nằm bên trong kia, sống chết chưa rõ, trên người anh vẫn còn dính máu của người con gái anh yêu. Mùi máu này không khác gì một lưỡi dao, cùng với hơi thở của anh đâm mạnh vào trong trái tim, sau đó lại còn chọc ngoáy một nhát.
Sợ đến mức cô còn nói với mấy người đồng nghiệp cùng tổ, làm ngành này lâu như vậy rồi liệu có bị mắc bệnh tim không.
Các đồng nghiệp trong tổ tốt bụng đặt vào dưới cuống lưỡi của cô ấy tám viên thuốc trợ tim cấp tốc và phổ cập rằng: Làm ngành của chúng ta đau đầu nhức óc, thức trắng đêm cũng là chuyện thường tình, nhưng khả năng bị vỡ tim mà chết thì không có đâu, lúc nào cũng có táo đỏ, cẩu kỷ tử, còn thường xuyên chuẩn bị thuốc trợ tim nữa.
Anh ấy thật là hoài niệm một Giang Chấp độc miệng lúc trước.
Cũng không biết phải khuyên thế nào, cuối cùng đành nói:
Anh phải tin vào bác sĩ, hơn nữa Đường Đường ở hiền gặp lành, cô ấy nhất định không sao đâu!
Chấp nhận nếm một vị đắng còn khó nuốt hơn cả ăn mật gan, Trình Tần ngoài việc đắng tới tê cả miệng, thì tim vẫn cứ không thoải mái. Các đồng nghiệp vỗ về cô: Thần dược đấy, uống vào sẽ ổn thôi.
Trình Tần câm nín, chẳng phải nó viết có tác dụng siêu nhanh sao!
Phàm là những ngôi m6ộ nằm dưới đất đều có nguy cơ sập mộ, có thể là vì những điều kiện tự nhiên, cũng có thể là vì những cơ quan giấu ngầm b5ên trong, sao anh lại không suy tính chu toàn chuyện này? Anh những tưởng mộ chính đã được khai quật rồi nên lơ là khinh suất.
Tại anh quá chủ quan, cho dù cô đi vào, anh cũng nên đi cùng với cô mới phải.
Anh giúp em liên lạc với Giang Chấp một chút nhé.
Đầu kia, Trình Tần nói.
Tiêu Dã tìm một góc vắng người, nét mặt câm nín:
Anh liên lạc với Giang Chấp? Anh ăn no rửng mỡ hay đầu bị lừa đá mà lại đi liên lạc với cậu ta? Cậu ta đâu có thèm liên lạc với anh!
Có lúc đau lòng chính là không nỡ.
Có lúc đau lòng là đau đớn thật sự, Giang Chấp cảm thấy trái tim của mình cứ nhói lên từng cơn.
Anh đang xem phim.
Bên này Tiêu Dã hơi to tiếng lên một chút, đôi tình nhân ở chếch đối diện đồng loạt quay sang trừng mắt nhìn anh, nhìn chằm chằm như có mối thù truyền kiếp vậy.
Không còn cách nào khác, Tiêu Dã chỉ có thể ra ngoài nhận điện thoại.
Du Diệp: [Gái mới yêu mà, trong lòng chỉ còn người ấy, mất hết cả nhân tính, nhưng mà…]
Du Diệp ở đầu kia đổi giọng, thẳng thừng chuyển tới một tin nhắn thoại…
Không phải…
Anh chắc chắn không chủ động gọi điện thoại cho tên đó đâu, cần gọi thì em gọi đi. Vả lại, em tìm Đường Đường có việc thì nhắn tin WeChat cho cô ấy. Bây giờ cô ấy không đọc được, tối kiểu gì cũng trả lời em, em sốt ruột gì chứ.
Tiêu Dã đánh mắt nhìn giờ:
Được rồi được rồi không nói nữa, bên này anh đang đi xem bù suất phim hôm trước đấy.
Thịnh Tử Viêm dĩ nhiên cũng ôm một bụng phẫn nộ, nhưng nhìn thấy Giang Chấp như thế này rồi, ông cũng không còn cách nào nổi trận lôi đình hơn nữa. Cứ như thế duy trì thế cầm cự khoảng hai, ba phút, cuối cùng Thịnh Tử Viêm cũng không nói thêm gì nữa, quay người qua ở bên cạnh Mạc Họa.
Khương Tấn đứng bên cạnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có trời mới biết trái tim này của anh ấy cứ như liên tục bị quay quật trong mưa gió bão bùng, chỉ sợ Thịnh Tử Viêm trong một giây phẫn nộ vung một cú đấm qua. Gặp thêm một thành phần thích quay clip ghi lại cảnh tượng ấy thì ầm ĩ rồi, một họa sĩ tên tuổi đình đám, một nhà khôi phục bích họa danh tiếng cấp quốc tế…
Tối qua mình mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, hình như Đường Đường bị nhốt trong một cái hộp, cố gắng kiểu gì cũng không thoát ra được. Giấc mơ này khiến mình rất phiền lòng, cả ngày hôm nay tinh thần cứ lơ ma lơ mơ.
Trình Tần bật lên nghe từ đầu tới cuối, ban đầu không có cảm nhận gì nhiều, về sau càng nghĩ càng ngờ vực, bèn chuyển sang gọi điện thoại cho Thịnh Đường.
Sau khi quay trở về chỗ ngồi, cô gái kia dịu dàng sát lại gần, thỏ thẻ bên tai anh:
Anh có việc gì gấp ạ? Có việc gấp thì anh cứ đi trước đi.
Tiêu Dã nói:
Không có việc gì đâu, xem phim đi.
Hôm nay là buổi hẹn hò đột xuất, thế nên họ không thể bao trọn một rạp tình nhân. Bởi vậy Tiêu Dã phải hạ giọng xuống rất thấp để nhận điện thoại, nhưng đầu kia điện thoại lại ầm ĩ…
Anh đang làm trò gì mờ ám hay sao mà yên tĩnh quá vậy!
Cả đêm Trình Tần trằn trọc không sao ngủ nổi, có mấy lần tim còn như rớt ra ngoài.
Trình Tần chẳng hơi đâu nói nhiều lời thừa thãi với anh:
Em không liên lạc được với Đường Đường, cũng không thấy Giang Chấp lên WeChat, em chỉ có thể nhờ anh liên lạc với anh ấy thôi.
Hai người họ một tên thì độc thân từ trong bụng mẹ, một cô nàng cũng độc thân từ trong bụng mẹ, bây giờ đang là lúc tình cảm đậm sâu, không liên lạc được là chuyện bình thường mà.
Ông trời ơi, một người thường ngày kiêu căng, ngạo mạn là thế, bình thường người ta nhìn anh cũng cần phải ngước lên cao, lúc này đây lại đang dùng ánh mắt ấy nhìn Khương Tấn! Khao khát một niềm hy vọng, mong chờ một niềm tin.
Khương Tấn gật đầu chắc nịch:
Anh yên tâm, Đường Đường nhất định không sao đâu! Tôi nói đó! Tôi đặt lời nói này tại đây!
Cô thẳng thừng dừng mọi việc lại, cầm lấy di động vào trong nhóm WeChat. Cả nhóm im phăng phắc, câu cuối cùng vẫn là câu nói của Du Diệp hôm nào. Trình Tần tag Thịnh Đường một cái nhưng mãi vẫn chẳng thấy Thịnh Đường phản hồi.
Trình Tần lại gửi thêm một tin ở trong nhóm, lần lượt tag cả Thịnh Đường và Du Diệp, hỏi họ đang làm gì vậy. Du Diệp trả lời lại rất nhanh, còn có thể làm gì, làm việc thôi, rồi lại than cô ấy mệt nhoài tới mất ngủ, sau đó là một tràng than vãn.
Nhưng trong lòng thì anh không ngừng lẩm bẩm: Cô Trình Tần này đúng là không biết suy nghĩ, tự dưng lại nhất quyết bắt anh gọi điện thoại. Anh ăn no rửng mỡ hay ngứa đòn mà đi gọi điện thoại cho Giang Chấp?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.