Chương 457: CHÚNG TA TỚI MỘT NƠI YÊN TĨNH


Tiêu Dã phải chịu hàng loạt ánh mắt như dao chém, anh ra hiệu cho cô im lặng:
Có gì từ từ nói, hét ầm hét ĩ ở nơi công cộng là làm 8hại tới văn minh đô thị đấy, ai không biết còn tưởng anh vừa đá em.


Trình Tần lại thụi thêm một đấm vào bụng anh, đau tới 3mức anh gập người xuống kêu la.


Tiêu Dã, anh nói xem anh có rảnh không, chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà, có cần phải th9ế không?


Em có bị điên đâu? Anh với Giang Chấp là yêu hay hận liên quan gì đến em? Anh thích gọi hay không thì tùy! Em không tin ngoài anh ra thì không ai liên lạc được với anh ấy!
Nói xong, Trình Tần định bỏ đi.
Thấy vậy, Tiêu Dã vội vàng giữ cô lại từ phía sau, cuống quýt khuyên nhủ:
Được được được, anh sai rồi, anh sai rồi, anh chỉ hỏi đại một câu thế thôi, đừng suy nghĩ nhiều. Anh gọi, anh gọi được chưa nào?

Trình Tần quay ngoắt đầu lại nhìn anh chằm chằm.

Anh gọi, anh gọi…
Trình Tần đâu có ngốc, mọi sự lo lắng của cô chỉ là suy đoán. Nếu như cú điện thoại này gọi tới phá rối chuyện tốt của hai người họ, há chẳng phải sẽ gián tiếp kết thù kết oán với Giang Chấp hay sao? Mấy chuyện đắc tội với người khác kiểu này vẫn nên để Tiêu Dã làm là ổn.
Tiêu Dã không còn cách nào khác, chỉ có thể thỏa hiệp với cô.
Xoay qua xoay lại di động trong tay một lúc rồi thẳng thừng ấn một dãy số. Mắt Trình Tần rất tinh, số điện thoại cũng thuộc nằm lòng đến vậy, mối quan hệ này…
Nhưng thấy anh ngập ngừng mãi không ấn xuống, cô sốt ruột, bèn thò tay ấn ngay nút gọi.
Tiêu Dã giật mình kêu to:
Trình Tần!

Nhưng anh cũng lập tức ý thức được cuộc gọi đã được kết nối, vội vàng hắng giọng chuẩn bị tâm lý nhận cuộc gọi.
Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà?
Nhưng cô cũng sực hiểu ra vấn đề rất nhanh, chỉ tay vào anh, bừng tỉnh ngộ:
À, hóa ra là vậy, chẳng trách anh bảo người ấy của anh ra về…
Dứt lời, cô còn không nhịn được cười.
Da mặt mỏng, không hạ thấp được sĩ diện của mình xuống chứ gì.

Em cảm thấy cực kỳ không thoải mái, kiểu rất khó chịu ấy, chẳng thể diễn tả nổi, có lúc còn rất hoảng loạn. Tiêu Dã…
Cô ngước mắt lên nhìn anh:
Đường Đường khi làm việc quả thực cũng có lúc tắt máy, nhưng em chưa bao giờ có cảm giác này. Hơn nữa… Du Diệp cũng mơ thấy một giấc mơ không may mắn chút nào.

Tiêu Dã sững người.
Một lúc lâu sau, anh ngập ngừng hỏi cô:
Thật hay giả vậy, em không cố tình ép anh làm hòa với Giang Chấp đấy chứ?

Anh vòng qua, cười trừ:
Đừng tức giận nữa?

Trình Tần cũng không nhỏ mọn đến thế, cô thúc giục anh mau gọi. Anh ngẫm nghĩ một chút rồi gãi gãi mũi:
À… hay là chúng ta tìm một nhà hàng nào đó vừa ăn vừa gọi? Hoặc nếu em không muốn ăn thì chúng ta tìm một nơi nào đó yên tĩnh?

Câu nói này khiến Trình Tần cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Trước kia cô có nghe Thịnh Đường nói, Tiêu Dã rời khỏi Đôn Hoàng cực kỳ quyết đoán và bất chấp, đồng thời còn trực tiếp trở mặt với Giang Chấp ngay trên bàn rượu. Cuộc điện thoại này đối với anh ấy mà nói quả thật là một cái hố rất khó bước qua.
Quan trọng là anh sợ sau khi gọi được rồi lại phải lấy lòng, xuống nước với anh ấy chăng? Vậy thì cậu chủ Tiêu sẽ mất thể diện lắm!
Tiêu Dã cực kỳ ngượng ngập:
Vừa vừa phai phải thôi, còn cười nữa em tự gọi đấy!
Tiêu Dã rút di động ra, ra hiệu cho cô.
Tiêu Dã tay chống hông đứng thẳng người dậy:
Em cũng nói rồi đấy, chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà? Đường Đườn6g tắt máy thì có làm sao? Trước kia đi vào hang đâu phải cô ấy chưa từng tắt máy. Bây giờ cô ấy đang ở bên cạnh Giang Chấp, lại còn5 là buổi tối, tắt máy thì hai người họ có thể làm gì, em dùng đầu gối để nghĩ cũng ra đấy!

Trình Tần bất ngờ không tiếp tục xù lông lên với anh nữa mà buông một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài ấy khiến Tiêu Dã không hiểu chuyện gì vừa xảy ra:
Làm sao vậy?

Trình Tần nhịn cười. Lớn từng này rồi, sao hành xử cứ như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy? Cũng làm khó cho cô gái Chloe kia rồi, sau này há chẳng phải sẽ nuôi một cậu con trai ư?

Bên đó đã thật sự được kết nối!

Cô trông thấy Tiêu Dã lập tức đứng thẳng lưng lên, cực kỳ cứng rắn…


Đừng tưởng tôi gọi cho cậu để ôn lại chuyện xưa, nếu không phải là Trình Tần tìm tôi, cả đời này tôi cũng không gọi cuộc điện thoại này cho cậu đâu…


Trình Tần ở đầu này nghe thấy vậy bèn lườm nguýt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.