Chương 465: Cháu không thể ở lại trung quốc được


Một giây sau, anh ấy liền nghe thấy Giang Chấp quát to:
Cậu nhìn đi đâu đó hả? Đừng có mà suy đoán lung tung!


Tiêu 8Dã nhìn về phía anh:
Không phải, nếu cậu thật sự bị thương ở chỗ đó thì cậu phải nói với tôi, không có gì phải ngại ngần cả3. Tôi thấy bên cạnh bệnh viện nơi Đường Đường đang nằm chính là một bệnh viện chuyên khoa nam. Cậu yên tâm, tôi sẽ đi cùng c9ậu suốt cả buổi.



Tôi nói rồi, chân! Là chân!
Giang Chấp nghiến răng.

Cậu và Đường Đường đã đến với nhau rồi, sau này thì sao? Tôi không tin là cậu chưa có quyết định gì.
Tiêu Dã cúi mặt, miệng thì nói, tay thì tỉ mẩn xử lý vết thương của anh…

Tôi hiểu cậu, cậu là người làm việc có kế hoạch, nếu không phải vì cậu đã quyết định một số việc, tôi cảm thấy cậu chắc chắn sẽ không đụng vào cô ấy. Tôi đoán là cậu định ở lại, đúng không?

Hỏi xong câu này, anh ấy đợi một lúc cũng không thấy Giang Chấp trả lời.
Giang Chấp cụp mắt xuống, đầu mày thầm nhíu chặt lại.
Tiêu Dã không bao giờ cho rằng Giang Chấp là một người vô trách nhiệm. Suy đi nghĩ lại, anh ấy bỗng dưng nhớ tới cuộc điện thoại tối qua, nét mặt cảnh giác…

Tối qua rốt cuộc cậu đã nhận điện thoại của ai? Xảy ra chuyện gì rồi?

Tiêu Dã dừng tay, rồi ngước mắt nhìn anh.
Giang Chấp đang nhìn anh, nhưng cũng giống như đang nhìn một nơi nào khác. Ánh mắt này Tiêu Dã không lạ. Ban nãy ở trong phòng tắm anh cũng như vậy, thoạt nhìn giống như đang nhìn chằm chằm Tiêu Dã, trên thực tế lại giống như nhìn xuyên qua anh ấy, hướng về một nơi nào xa lắm vậy.
Anh đang đăm chiêu ngẫm nghĩ.
Giang Chấp hơi ngước mí mắt lên, lần này anh tập trung tinh thần nhìn Tiêu Dã, rất lâu sau mới nói:
Tiêu Dã, thật ra tôi rất hy vọng làm chuyện gì cũng không phải hối hận.


Vừa tới bệnh viện, Giang Chấp lại nhận được một cuộc điện thoại. Tiêu Dã có linh cảm, nó liên quan đến cuộc điện thoại tối qua. Quả nhiên, sau khi nói xong điện thoại, đôi mắt Tiêu Dã lại quấn bện tầng tầng lớp lớp mây mù.

Ấy ấy ấy, có đến mức phải vậy không?
Tiêu Dã kéo anh qua một bên sô pha, đè vai bắt anh ngồi xuống:
Để tôi bảo lễ tân mang hộp bông băng tới.

Bên ngoài lạnh như vậy, thật sự phải quay về bệnh viện xử lý vết thương thì không ổn.
Giang Chấp không còn thiếu kiên nhẫn như ban nãy nữa, ngoan ngoãn ngồi yên.
Tiêu Dã khoa tay múa chân một chút: 6
Bị thương ở chân mà lúc nãy cậu vẫn đạp sô pha hứng khởi như vậy hả?


Mẹ kiếp, lẽ nào tôi chỉ có một bên chân?
Gi5ang Chấp gào lên một tiếng với anh ấy.
Anh cũng chẳng thèm quan tâm tới anh ấy nữa, đứng lên bỏ đi.
Giang Chấp câm nín:
Tiêu Dã, cậu dám làm phế bàn tay này của tôi, tôi sẽ thiến cậu.

Tiêu Dã vuốt mồ hôi:
Tôi đâu có sở trường khoản này!


Cậu cứ coi như đang sửa tượng trong hang đá đi.
Giang Chấp gợi ý cho anh ấy:
Lãng phí thêm một phút, tay của tượng sẽ đối diện với nguy cơ bị tổn hại.


Còn tôi thì lại cảm thấy, cậu lúc nào cũng đang hối hận.
Giang Chấp nói trúng tim đen:
Một người sống lâu trong hối hận, làm ra những hành động trở mặt cũng quá đỗi bình thường.

Lần này Tiêu Dã không tiếp lời mà ngẩng đầu lên hỏi ngược lại anh:
Đừng chỉ nói về tôi như vậy, nói về cậu đi.


Tôi có chuyện gì?

Nếu là bình thường, Tiêu Dã nghe xong câu này chắc chắn sẽ trêu chọc một trận. Nhưng hôm nay, sắc mặt anh ấy sa sầm lại, không tiếp lời của Giang Chấp. Anh ấy lẳng lặng cắt lớp băng ra. Sau khi cắt xong, anh ấy lại im lìm ngồi xử lý vết thương.
Giang Chấp nhìn anh ấy, rất lâu sau mới nói:
Trở về Đôn Hoàng đi, mấy bộ quần Âu áo vest không thích hợp với cậu đâu.

Tiêu Dã câm lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
Không phải tất cả mọi chuyện sau khi đưa ra quyết định rồi đều có thể thay đổi.

Tiêu Dã đi gọi điện thoại, không bao lâu sau lễ tân đã mang lên một hộp bông băng, bên trong đồ đạc đầy đủ cả.

Tôi ấy à, sẽ xử lý qua cho cậu một chút, lát nữa tới bệnh viện bảo y tá thêm chút thuốc vào cho cậu.
Tiêu Dã lấy kéo ra, cẩn thận cắt lớp bông băng trên vết thương của anh.
Lớp băng đã ướt đẫm, lưỡi kéo lướt đi không quá nhanh, một lưỡi dao đâm xuống còn sai vị trí, mũi kéo suýt chút nữa đâm trúng vết thương. Kết quả Giang Chấp còn chưa kịp kêu, Tiêu Dã đã la toáng lên, mồ hôi chảy ròng ròng xuống trán.
Trước đó ở trong phòng tắm, Tiêu Dã không thể hiểu nổi Giang Chấp bị làm sao, bây giờ nhìn lại dáng vẻ này của anh, Tiêu Dã bất thình lình nhớ tới lúc anh ấy kéo Giang Chấp đi xử lý vết thương, Giang Chấp cũng như thế này.
Xem ra, chuyện Giang Chấp nghĩ cũng liên quan đến chuyện đi hay ở.

… Không phải chứ…
Tiêu Dã thầm cảm thấy bất an trong lòng:
Đừng có nói với tôi, đến bây giờ cậu vẫn chưa đưa ra quyết định nhé!

Sau khi đi vào phòng bệnh, cuối cùng Tiêu Dã cũng hiểu quyết định của Giang Chấp.

Mạc Họa phẫn nộ nhìn Giang Chấp chằm chằm, ánh mắt như hận không thể nuốt sống anh…


Cậu nói cái gì? Cậu nói lại một lần nữa cho tôi nghe!


Giang Chấp đánh mắt nhìn Thịnh Đường đang nằm trên giường. Cô nằm đó, mắt nhắm nghiền, lặng lẽ như không còn hơi thở, mặt trắng bệch, tưởng như máu trên người đã bị rút sạch vậy.

Sau khi quay lại, anh tiếp tục tới gặp bác sĩ chính để hỏi về tình hình của Thịnh Đường lần nữa, bác sĩ nói rất chân thật…


Não bộ của cô gái này bị tổn thương, nếu cậu hỏi tôi khi nào cô ấy tỉnh lại được, tôi thật sự không thể nói một câu chắc chắn với cậu. Những tình huống như thế này, có người sẽ tỉnh lại ngay, nhưng có người lại hơi chậm hơn một chút…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.