Chương 467: Nói là bên trong giống như có vật sống vậy


Thẩm Dao gần đây cứ thấy nao nao, ngồi làm việc một lúc thì lại nghĩ đến mấy người Sáu Viên Thịt Bằm.

Đợi đến kh8i lấy lại tinh thần thì đồng nghiệp ngồi cạnh đều ngơ ngác nhìn cô, hệt như nhìn người ngoài hành tinh vậy. Thẩm Dao rấ3t muốn tìm một cái lỗ để chui vào, mang tiếng là giáo viên đến giúp đỡ, kết quả lại thành trò cười thế này.

Kể cái gì cơ?
Thẩm Dao cạn lời.

Động tàng kinh thứ hai ấy!
Người đàn ông họ Bạch hận không thể xoa tay đầy hóng hớt:
Cô từng làm việc chung với anh ấy, có phải cũng từng vào động tàng kinh thứ hai không?

Thẩm Dao cảm thấy câu này rất có lý.
Nhưng nghĩ đến Sáu Viên Thịt Bằm…
Tự nhiên cô lại muốn kể về con người và mọi chuyện ở Đôn Hoàng với người ngoài.

Nghĩ tới đồng nghiệp cũ thôi.
Thẩm Dao vừa chỉnh lại phương án tu sửa, vừa nhẹ nhàng nói:
Lâu lắm không liên lạc với họ rồi, cũng không biết họ sống thế nào, gần đây tôi cứ thấy bứt rứt thế nào ấy.


Tôi cũng chỉ nghe kể thôi, cô biết tôi mà, tin tức nhạy bén lắm.
Người đàn ông họ Bạch cười đáp, chủ đề tiếp tục tập trung vào hang động.

Nhưng toàn là tin đồn tôi nghe được lâu lắm rồi, hôm nay rảnh rỗi thuận tiện nhắc tới thôi. Nghe nói năm đó nhóm trộm kia thật sự lấy được thứ gì đó ra từ động tàng kinh thứ hai, nhưng sau đó tất cả đều phát điên, gặp ai cũng nói là trong hang động đáng sợ lắm.

Thẩm Dao nghe xong thì thấy sống lưng lạnh toát.
Hang đá trong lời đồn đó, nghe vừa giống mà lại không giống hang động số 0.
Thẩm Dao nghe vậy thì kinh ngạc:
Có người vào rồi?


Đúng vậy.


Đáng sợ kiểu gì?

Người đàn ông họ Bạch nhớ lại:
Họ nói là hình như trong đó có vật sống, lại còn âm u, không giống hang đá gì cả, cực kỳ lạnh lẽo giống như dưới địa ngục vậy.

Thẩm Dao ngẫm nghĩ rồi hỏi:
Khi nào cơ?


Chắc là… hồi vừa giải phóng? Tóm lại là lúc quốc gia vẫn chưa chính thức thành lập đội trùng tu Đôn Hoàng ấy.

Thẩm Dao giơ tay ngăn cản:
Đừng nghe mấy lời đồn đãi linh tinh, làm gì có động tàng kinh thứ hai nào.

Chuyện Đôn Hoàng có động tàng kinh thứ hai đã lan truyền khá lâu rồi, nội bộ lại có khuynh hướng cho rằng hang động số 0 chính là động tàng kinh thứ hai. Tuy đến hiện tại vẫn không có chứng cứ thiết thực, nhưng nhìn từ nội dung bích họa trước mắt thì đúng là hơi khác với những hang động còn lại.
Có vật sống ư?
Những ảo ảnh trong hang động số 0 đó sao?

Không thể nào.
Thẩm Dao thầm nghĩ, như thế không phải đang nói Giáo sư Tiết Phạn ư.
Để tránh bị cuốn vào, Thẩm Dao lại nói thêm:
Thứ nhất, hoàn toàn không có động tàng kinh thứ hai. Thứ hai, dù có người từng vào đi nữa, sao có thể chắc rằng đó là động tàng kinh thứ hai chứ?

Người đàn ông họ Bạch vẫn rất nghiêm túc:
Kẻ đã vào đó là một nhóm trộm quốc bảo, trước đó hang động Đôn Hoàng không có ai bảo vệ, bao nhiêu đầu tượng Phật đều bị chúng khoắn sạch, cả vàng thếp trên tượng cũng bị vét đi không ít nữa. Bọn chúng thường xuyên ra vào các hang động, có khi đánh bậy đánh bạ lại vào đúng động tàng kinh thứ hai ấy chứ.

Thẩm Dao ngước mắt nhìn anh ta:
Nói cứ như anh là nhóm trộm đó vậy, sao anh biết chuyện này?

Thẩm Dao ngẩn ra, quay sang nhìn anh ta.

Nghe nói Đôn Hoàng ngoại trừ 17 hang động ra thì còn động tàng kinh thứ hai. Giáo sư Hồ bỏ ra số tiền lớn cướp người đi Đôn Hoàng như thế, chắc hẳn hang động cần tu sửa không đơn giản, cô kể cho tôi nghe một chút đi.

Quan trọng hơn là Giáo sư Tiết Phạn đã từng cho rằng hang động số 0 chính là động tàng kinh thứ hai, chuyện này khiến cho hang động số 0 vốn đã khó phân biệt càng trở nên thần bí hơn.
Khuynh hướng nội bộ là thế, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ tiết lộ nghi vấn của mình với bên ngoài, hơn nữa chuyện về hang động số 0 vốn sẽ không tuyên truyền ra ngoài.
Cô 9tập trung lại vào công việc, người đàn ông họ Bạch cùng nhóm lại tới hỏi có phải cô còn khó chịu ở đâu không. Người đàn6 ông họ Bạch kia xem như
ma cũ
, đã làm ở đây hơn mười năm, là chuyên gia khôi phục bích họa.
Người này cũng k5hông tệ, nhưng tính lại thích hóng hớt.
Người đàn ông họ Bạch nghe vậy thì cười nói:
Cô Thẩm, tôi hiểu mà. Đôn Hoàng ấy à, lắm chuyện thần bí, có một số chuyện đúng là không tiện nói với bên ngoài. Tôi thì nghe được vài chuyện, nói là Đôn Hoàng thật sự có động tàng kinh thứ hai, cách hang Mogao không xa lắm, rồi lại có một cái hang độc lập nằm giữa sườn núi nữa.

Thẩm Dao thầm giật mình.
Người đàn ông họ Bạch nghe vậy thì mừng rỡ, chỉ cần nói đến chuyện Đôn Hoàng thì anh ta lại nhiệt tình hẳn.

Ầy, nghề của chúng ta không giống những nghề khác, đồng nghiệp toàn kiểu thích úp mặt vào tường, tình hữu nghị cách mạng úp mặt kiểu này không phải dạng vừa đâu, do đặc thù nghề nghiệp ấy mà, nên tình cảm giữa người với người lại càng đáng quý hơn.

Lời này lọt vào lỗ tai chàng họ Bạch không khác gì hóng được tin sốt dẻo, hai mắt lại càng sáng rỡ lên, khi Thẩm Dao cho là anh ta định hỏi thăm chuyện về Giang Chấp tiếp thì lại nghe anh ta kích động hỏi:

Là động tàng kinh thứ hai! Chính là động tàng kinh thứ hai đúng không?

Thẩm Dao hắng giọng:
Trong hang không có ánh sáng, ánh mặt trời không chiếu vào được, vừa lạnh vừa tối cũng là chuyện thường mà.

Người đàn ông họ Bạch thấy nói kiểu gì cũng không thể khơi dậy được hứng thú của cô thì đành thôi, cười bảo:
Cũng đúng, haiz, tôi cũng thuận miệng hỏi vài câu thôi, có vài thứ nghe cho biết thế thôi chứ không nên tin là thật.

Nghe có vẻ như đang nói hang động số 0.

Nghe nói cái hang đó có nhiều chuyện lạ lắm, trước kia từng có người đi vào rồi.

Người đàn ông họ Bạch nhướng mày cười:
Cô không muốn nói chứ gì. Fan thần là huyền thoại trong giới khôi phục bích họa, được mời đến Đôn Hoàng mà lại nhận xử lý hang đá tầm thường ư?


Mỗi một hang động ở Đôn Hoàng đều không hề tầm thường.
Thẩm Dao nhíu mày nói.
Lúc trước khi biết Thẩm Dao tới từ Đôn Hoàng, từng chạy tới hỏi thăm cô đủ thứ chuyện về hang động Đôn Hoàng, có chuyện cô có thể nói, có chuyện cô lại chẳng muốn hé răng, về sau chẳng muốn trả lời trả vốn gì nữa. Đôn Hoàng có địa vị rất đặc biệt trong lòng cô, cô cảm thấy đó là cội nguồn của mình, không cho phép người khác nói này nói nọ.
Nhưng hôm nay lại là lạ.
Người đàn ông họ Bạch thấy cô không nói gì, sợ chủ đề bị cắt đứt nên chủ động đổi đề tài,
Nghe nói Giáo sư Hồ mời Fan thần tiếng tăm lừng lẫy đi Đôn Hoàng đúng không?

Thẩm Dao ừ một tiếng.
Thở dài một tiếng,
Chắc là vậy.


Nhớ họ thì liên lạc đi, nghề của chúng ta vốn đã vất vả rồi, sự quan tâm giữa đồng nghiệp với nhau chính là cái ấm áp giữa nhân gian đấy.

Hai mắt của người đàn ông họ Bạch sáng rực lên:
Thế cô có từng gặp anh ấy chưa?

Động tác của Thẩm Dao khựng lại, im lặng một lúc mới nói:
Tôi từng làm việc chung với anh ấy.

Thẩm Dao chỉ mỉm cười không nói gì, nhưng trong lòng đã thoải mái hơn.
Hay là tìm cơ hội tổ chức gặp mặt cái chứ nhỉ, cũng không thể cả đời chẳng qua lại với nhau.
người đàn ông họ Bạch lập tức xin lỗi:
Tôi không có ý đó. Đương nhiên, đừng nói là hang động ở Đôn Hoàng, với văn hóa Đôn Hoàng thì lấy đại ra thứ nào cũng đều là báu vật lịch sử cả. Ý tôi là nhất định phải có tình huống cực kỳ đặc biệt hoặc khó giải quyết nào đó, bằng không cần gì phải nhờ đến người ngoài. Cô Thẩm, chúng ta cũng xem như quen biết một thời gian rồi, kể một chút cho tôi nghe đỡ ghiền đi.

Thẩm Dao vẫn tiếp tục làm việc của mình:
Thật sự không phức tạp như anh nghĩ đâu, Fan thần cũng chỉ đến giao lưu kỹ thuật thôi.

Có một số việc đúng là không thể cho là thật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.