Chương 47: NGHIỆT DUYÊN


Sở thích của bản thân, đây được coi là một lời giải thích khá hợp lý. Nhưng tặng dụng cụ thì…

Thịnh Đường suy nghĩ rằng, d8ụng cụ đều là những thứ khiến mình dùng thuận tay, làm gì có chuyện dùng dụng cụ của người khác chứ…
La Chiếm đè nén cơn giận xuống, chân thành khuyên nhủ:
Kỳ Dư, nếu như vì tôi mà cậu bị ngã tàn phế, tôi sẽ nuôi cậu cả đời!

Rõ ràng, Kỳ Dư rất hài lòng với lời hứa hẹn này. Anh ấy nhanh nhẹn leo lên trên, động tác còn nhanh hơn cả khỉ.
Nhưng Kỳ Dư có vẻ như đã quyết tâm nhất định phải học hỏi Thịnh Đường. Anh ấy nói:
Chút chuyện vặt này thì không nên làm phiền sư phụ của anh. Trong số sáu viên thịt bằm chúng ta, người giỏi nấu nướng nhất chính là em, hỏi em là cách tiện lợi nhất.

Thịnh Đường hỏi đại một câu rằng anh ấy định làm cho ai ăn.
Cô bất giác nhớ tới một câu hát: Thứ vĩnh viễn không chiếm được luôn khiến trái tim xáo động. Còn kẻ được yêu lại quá hững hờ…
Nghiệt duyên.
Kết quả, Kỳ Dư ấp úng mãi, nét mặt ngượng ngập:
Chẳng phải La Chiếm đang giận sao. Cậu ấy thích ăn mỳ nhỏ Trùng Khánh, anh chỉ muốn làm cho cậu ấy một bát thôi. Em nói xem, La Chiếm cũng thật là, có cần đến mức ấy không. Đâu phải anh không tin tưởng kỹ thuật của cậu ấy, đàn ông đàn ang gì mà nói giận là giận?

Thịnh Đường buông một tiếng thở dài sâu sắc.
Cảnh tượng ấy khiến Thịnh Đường, một người đang làm sao chép lại bức tượng màu đã bị tàn phá, ngưỡng mộ suốt. Cô nói với Kỳ Dư:
Anh phải tài đức cỡ nào mới có thể sở hữu một người cộng sự luôn hao tâm tổn trí vì anh đến vậy chứ.

Nhưng Kỳ Dư không nể tình.
Tới buổi tối, Kỳ Dư phá lệ từ trong hang ra ngoài tìm Thịnh Đường, thỉnh giáo cô cách làm mỳ nhỏ Trùng Khánh.
Thịnh Đường nghe bèn lấy làm lạ. Một là xưa nay Kỳ Dư không phải loại người ham ăn ham uống, hai là muốn làm mỳ nhỏ Trùng Khánh thì hỏi Giáo sư Hồ tốt biết bao. Những món khác ông không rành nhưng nấu mỳ lại siêu ngon.
Anh ấy có ngàn vạn điều không yên tâm đối với thiết bị leo cao mà La Chiếm mới thiết kế, khiến La Chiếm tức đến nỗi chống hai tay lên trên thiết bị:
Tôi đỡ cậu lên còn không được hay sao?

Kỳ Dư từ tốn nói:
Lần trước cậu cũng nói như vậy đấy, và rồi chẳng phải tôi vẫn cứ ngã sao?

Đối với Kỳ Dư mà nói, chuyện sợ hãi đến mức phải để người ta lôi ra khỏi hang quả thực là lần đầu gặp5 phải, cũng là một trải nghiệm khiến anh ấy mất hết thể diện. Thế nên anh ấy thể hiện tinh thần quyết tâm rửa sạch oan khuất. Còn không cần Giang Chấp đặc biệt nhắc nhở, anh ấy chui vào hang còn tích cực hơn bất kỳ ai.
Đối với việc này, La Chiếm không oán không trách. Theo yêu cầu của Kỳ Dư, anh ấy điều chỉnh lại giá đỡ và các thiết bị leo trèo, hoàn thiện hơn công năng của các dụng cụ khác để không lãng phí thể lực của Kỳ Dư trong việc leo lên leo xuống.
So với một Tiêu Dã v3ùi đầu nhọc nhằn làm việc trong phòng kín, mấy ngày nay Kỳ Dư lại coi hang đá là nhà, ngày đêm dính lấy hang số 0 không chịu đi r9a. Việc này đối với một nhà khôi phục văn vặt mà nói thật ra cũng khá bình thường.
Anh ấy quyết
chiến đấu
với Phi Thiên6 trên nóc hang rồi.
La Chiếm tính tình bộp chộp nhưng gặp phải Kỳ Dư thì hết cách, nhưng cơn thịnh nộ sấm sét vẫn thường xuyên xuất hiện nhưng cơn nóng giận qua đi, anh ấy vẫn lấy hết kiên nhẫn bảo vệ cho Kỳ Dư. Đối với sự giận dữ của La Chiếm, chín lần là giả, duy có một lần là thật.

Chính là lần ở chợ đêm Sa Châu đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.