Chương 473: Quần áo ở nhà của ông không khô nổi mà...
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1744 chữ
- 2022-02-07 11:56:12
Từ nhỏ, Thịnh Đường đã là một cô gái sống tình cảm và hào phóng.
Ngoại trừ lúc đau ốm và làm việc, cô rất hiếm khi im lặng thế nà8y. Có lẽ đây là lần im lặng lâu nhất trong đời. Ngoài ra cô còn rất ít khóc.
Từ lần đọc Nàng tiên cá đến nỗi khóc bù lu bù loa hồ3i còn bé, cô không dám đọc truyện cổ tích nữa, tuyên bố truyện cổ tích là thứ dối trá.
Còn Đường Đường nhà chúng ta thì sao…
Thịnh Tử Viêm không để Mạc Họa kịp phát biểu ý kiến đã nói:
Tuy bảo có thể chịu khổ nhưng dù gì con bé cũng lớn lên trong hũ mật, chưa từng trải nghiệm tình người ấm lạnh. Con bé vốn thông minh, xinh xắn, lại còn dẻo miệng, hơn nữa do điều kiện của hai chúng ta nên con bé có thể ngắm nhìn lắng nghe tất cả điều tốt đẹp trên thế giới này. Do đó, nó xử lý vấn đề rất đơn giản và trực tiếp, nhưng không thể yêu cầu ai cũng giống con bé được.
Mạc Họa lau nước mắt:
Nhưng thằng bé Giang Chấp này hành động không thèm nhắn nhủ gì luôn hả? Có phải xã hội phong kiến đâu? Liên lạc với một người khó lắm à? Máy tính điện thoại đâu, đã lâu vậy rồi nó cũng phải nói một tiếng chứ? Nếu nó là người làm việc chu toàn thì Đường Đường của chúng ta sẽ không phải đau khổ như vậy!
Hồi ở bệnh viện, thằng bé đã nói nguyên nhân rồi nên không thể bảo nó không nhắn nhủ lại lời nào. Nhưng không nói rõ thì chắc chắn là không thể nói được, anh nhận ra khi ấy thằng bé rất khó xử.
Một hồi lâu sau, khi cô chỉ còn nức nở vài tiếng thì ông mới khẽ nói:
Có thể nó cũng có nỗi khổ tâm của mình.
Thịnh Đường lắc đầu, tuy không gào lên nữa nhưng nước mắt vẫn im lặng tuôn rơi.
Đây không phải lý do.
Cô nghẹn ngào,
Con là bạn gái anh ấy nên anh ấy có thể kể với con mà… Còn giờ thì sao? Nếu muốn tốt cho con hay là vì gì khác… Con cũng không hiểu nổi nữa. Anh ấy không tin con… Không tin khi bầu trời sụp đổ, con có thể gánh vác cùng với anh ấy… Bố ơi…
Mạc Họa giương mắt nhìn ông.
Thịnh Tử Viêm đưa ngón tay cái xoa khóe mắt ướt của bà:
Con gái em thì em là người hiểu nó rõ nhất. Con bé sẽ không dễ dàng tha thứ đâu, cuối cùng còn chưa nói được ai là người đau khổ nhất trong chuyện này đâu em.
Nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho nó được!
Mạc Họa đỏ cả hốc mắt, nói:
Em chỉ sợ chuyện này khiến con bé bị tổn thương quá nhiều. Đường Đường là đứa cứng đầu, cản đất đá cho người ta mà không cần cả mạng sống của mình, nhưng kết quả thì sao? Ban đầu đáng lẽ không nên chấp nhận cho hai đứa nó ở bên nhau, Giang Chấp đúng là y hệt như bố nó!
Trước giờ em chưa từng đồng ý cho hai đứa nó ở bên nhau, nhưng chẳng phải cũng chưa từng ngăn cản sao?
Đó là do thái độ của em không kiên quyết!
Mạc Họa tức giận.
Cô khóc một hồi lâu mới thì thầm:
Anh ấy không nói gì với con, chứ thật ra anh ấy chỉ cần nói một câu, cho dù… cho dù anh ấy muốn con đi theo… hay anh ấy muốn quay về, con cũng sẽ luôn theo cùng mà…
Khi Giang Chấp bảo anh bằng lòng ở lại vì cô, cô đã nghĩ mình cũng bằng lòng cố gắng vì anh.
Tình yêu biến con người ta trở thành kẻ mù người điếc đúng không?
Sao anh ấy có thể bỏ đi mà không nói năng gì cả, tại sao… tại sao anh ấy lại đi cùng Trình Gia Hủy? Bố ơi con ghét anh ấy, con hận anh ấy…
Thịnh Tử Viêm vỗ nhè nhẹ vào lưng cô.
Bố ơi, anh Giang Chấp… anh ấy bất công quá, tại sao anh ấy lại… tin tưởng Trình Gia Hủy như vậy chứ? Chẳng lẽ… chẳng lẽ con kém cỏi lắm sao? Nếu con không biết… con không biết thì con sẽ học, con có thể học mà bố…
Cái thằng Giang Chấp này không đáng chút nào!
Mạc Họa hận đến ngứa răng.
Thịnh Tử Viêm suy nghĩ rồi nói:
Chúng ta là bố mẹ của Đường Đường nên đau lòng cho con gái nhà mình là chuyện bình thường, nhưng nhỡ đâu Giang Chấp cũng có nỗi khổ tâm thì sao. Mặc dù anh không tiếp xúc nhiều với thằng bé nhưng nhìn nó, anh cứ cảm thấy nó không phải loại người vô trách nhiệm. Trái lại còn gánh vác rất nhiều chuyện trên vai, nên phải suy tính đến nhiều thứ khi giải quyết vấn đề.
Nhưng mà…
Ông để mặc cho cô gào khóc, ch5ỉ kiên nhẫn và dịu dàng an ủi.
Thịnh Đường là con gái ông, ông hiểu rõ tính cách con bé nhất. Nếu thật sự không rơi một giọt nước mắt nào thì ông mới phải lo lắng. Bây giờ đã chịu khóc, cho dù khiến ông tan nát cả cõi lòng nhưng ít ra đã giải tỏa được cảm xúc, như vậy cũng tốt.
Thịnh Đường ôm chặt Thịnh Tử Viêm, nước mắt nước mũi lấm lem cả mặt. Cô khóc đến mức thở không nổi….
Nhưng vào giây phút này, Thịnh Đường khóc 9còn thảm thiết hơn cả lần đó.
Hai hàng nước mắt tuôn rơi, nỗi đau trong tim lan ra khắp cơ thể. Đau như thể cả người đầm đìa máu,6 ngay cả hít thở cũng nhức nhối đến tột cùng.
Nước mắt thấm ướt bả vai của Thịnh Tử Viêm.
Thịnh Tử Viêm lại nói:
Em hiểu tính tình của Đường Đường mà, con bé đã thích thì em có can ngăn cũng không làm được gì.
Mạc Họa rơi nước mắt:
Biết trước sẽ như thế này thì ban đầu em đã trói con bé về! Anh nói xem sao em lại nhân từ nương tay vậy? Mặc dù trước đó em có nói là lo lắng Giang Chấp sẽ giống Tiết Cố Tiên nhưng thực tế là em vẫn ấp ủ hy vọng về cậu ta, nào ngờ… Tử Viêm, Đường Đường nhà mình đáng thương quá, em đau lòng chết mất.
Thịnh Tử Viêm nhẹ nhàng vỗ lưng bà:
Anh biết, anh biết mà, chẳng lẽ anh lại không đau lòng sao? Nhưng Đường Đường trưởng thành rồi, trong một số chuyện không phải có em che chở thì con bé sẽ không bị tổn thương. Tình yêu là cốc nước, nóng hay lạnh chỉ có người trong cuộc mới biết, dù sao con bé cũng phải trải nghiệm mới có thể xác định người này có đáng để gửi gắm không.
Cô từng một lần cho rằng vì anh mà mình chẳng màng gì dù cho có trở thành kẻ điếc người mù. Yêu một người chính là không chùn bước, cho dù hóa thành thiêu thân lao đầu vào lửa thì cũng là do cô tình nguyện, chẳng phải vậy sao?
Nhưng anh còn chẳng để cho cô có cơ hội này.
Thịnh Tử Viêm nghe vậy thì đau lòng an ủi:
Con bé ngốc này.
Giọng nói của cô lại bị tiếng nức nở át mất.
Mạc Họa đã bật đèn ngủ khi Thịnh Tử Viêm trở về phòng.
Bố biết, bố biết mà.
Thịnh Tử Viêm dịu dàng an ủi:
Con gái bố là người thông minh nhất.
Thịnh Đường lắc đầu:
Anh ấy.. anh ấy không tin con, nhưng dù con không bằng Trình Gia Hủy, con vẫn có thể làm trợ lý đắc lực cho anh ấy mà bố.
Thịnh Tử Viêm thở dài.
Thịnh Tử Viêm rút mấy tờ khăn giấy dịu dàng lau nước mắt cho bà:
Không nói lời nào với Đường Đường đã bỏ đi thì đúng là không ổn thoả lắm nhưng cũng có thể là do tình thế bắt buộc. Vả lại, làm sao em biết sau đó Giang Chấp có liên lạc với Đường Đường không? Em đang hiểu sai khái niệm rồi đấy, Đường Đường đau lòng là vì Giang Chấp bỏ đi mà không nói lời nào, vì có người phụ nữ khác bên cạnh Giang Chấp.
Nếu có liên lạc thì chẳng phải đã hóa giải hiểu lầm rồi sao? Đã hóa giải thì tối nay Đường Đường còn khóc lóc ra nông nỗi này à?
Thịnh Tử Viêm thở dài:
Có một số chuyện, một số thời điểm thì chi bằng không liên lạc.
Tiếng khóc vừa nãy của Thịnh Đường không hề nhỏ, cô gần như mất kiểm soát. Cho dù phòng ngủ chính trên tầng thì cũng khó mà không nghe thấy. Thịnh Tử Viêm nằm xuống, thấy Mạc Hoạ đưa lưng về phía mình bèn đưa tay kéo bà quay lại.
Ông vừa nâng mặt bà lên thì quả nhiên, hai mắt đỏ ngầu.
Thịnh Tử Viêm thở dài, để bà quay lại rồi khẽ an ủi:
Đường Đường khóc được là tốt mà.
Cô nhìn Thịnh Tử Viêm bằng đôi mắt sưng húp:
Trong lòng anh ấy, con vẫn là… vẫn là cô bé chưa trưởng thành. Anh ấy thà tin Trình Gia Hủy sẽ giúp được mình chứ không muốn… không muốn cho con cơ hội.
Thịnh Tử Viêm đưa tay xoa đầu cô:
Mỗi người có tính cách và trải nghiệm khác nhau nên khi xảy ra chuyện sẽ có quyết định khác nhau.
Nhưng mà anh ấy đã hứa bọn con sẽ ở bên nhau cả đời mà..
Thịnh Tử Viêm mỉm cười nhìn bà:
Nói như vậy thì cuối cùng em vẫn mong Đường Đường tha thứ đúng không em?
Mạc Họa khẽ giật mình.
Theo quan sát mà nói:
Anh mơ đi ha! Hai đứa nó chắc chắn là không thể nào! Em kiên quyết phản đối nhé, bây giờ là vậy, sau này cũng vậy. Bây giờ em vừa nghĩ đến Trân Trân là em hận, Tiết Cố Tiên cứ vậy mà biến mất. Nếu tìm được ông ta, em phải hỏi cho ra lẽ, tại sao lúc trước lại nhẫn tâm bỏ mặc Trân Trân…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.