Chương 480: Giống như người quen biết sơ sơ


Đối với Giang Chấp thì dường như
vui vẻ
đã không còn kể từ khi anh bước lên máy bay trở về nước.

Không, có lẽ là lúc8 anh quyết định rời đi.

Hoặc có lẽ là khi gặp được Phan Việt, biết được tình hình của thầy từ chỗ anh ta.
Chỉ đơn gian là đang hỏi, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Giang Chấp im lặng một lát mới nói:
Xin lỗi em, Tiểu Thất.

Hình như Thịnh Đường không chút dao động, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.
Ồ, không sao đâu.

Một lúc lâu sau, anh khàn giọng hỏi cô.
Tiểu Thất, vết thương của em sao rồi?

Anh cảm thấy với tính tình thường ngày của cô ấy, chắc sẽ nói mấy câu nghĩ một đằng nói một nẻo, hoặc tức giận nói chẳng liên quan tới anh, hoặc là anh đã đi rồi còn quan tâm tới em làm gì?
Nhưng anh lại lầm.
Điện thoại đã cúp từ lâu nhưng câu
không sao đâu
vẫn văng vẳng bên tai Giang Chấp. Thịnh Đường không hỏi anh xin lỗi chuyện gì.
Vì cứu anh mới bị thương? Hay vì anh đã không từ mà biệt?
Cô không hỏi mà chỉ nói một câu ngắn gọn, không sao đâu. Cô không tò mò về lời nói, cảm xúc của anh, thậm chí còn không tò mò có phải anh gọi tới để giải thích hay không nữa. Giống như nghe điện thoại của bạn bè hoặc của người quen biết sơ sơ.
Thịnh Đường đáp:
Cũng ổn, vết thương bên ngoài gần như lành hẳn, chỉ còn chấn thương bên trong phải từ từ hồi phục.

Giang Chấp ngây người ra một lúc, gọi tên cô.
Tiểu Thất.

Cách gọi này không khiến cô thấy phản cảm, nhưng cô cũng không đáp như trước nữa, chỉ hỏi:
Còn gì nữa không?

Bỗng chốc, khoảng cách dường như xa dần.
Cách xa cỡ nào thì lòng cũng thế.
Nếu có thể thì Giang Chấp muốn bay tới chỗ cô ngay, nói với cô rằng: Tiểu Thất, anh có lỗi với em, nhưng anh cũng có nỗi khổ, nhưng mấy thứ này đều không quan trọng. Quan trọng nhất chính là anh yêu em, những gì anh từng nói đều là thật lòng, còn có tương lai anh muốn ở bên em.
Cũn3g có lẽ... quay ngược về lúc... bố anh bị mất tích, lúc ông ấy chọn hang động mà rời xa vợ con, lúc bố mẹ anh mới yêu nhau, l9úc mẹ anh và Mạc Họa là đôi bạn thân thiết nhất...
Giống như số mệnh đã định sẵn.
Rõ ràng anh càng trưởng thà6nh thì khoảng cách với hai chữ
vui vẻ
càng xa.
Bây giờ thì sao?
Bây giờ giống như thân xác đã quay về nhưng lòng vẫn chưa trở lại. Trình Gia Hủy nói như thế.
Giang Chấp không phản bác lại lời của Trình Gia Hủy. Đối với anh, công việc giờ đây chẳng khác gì một cỗ máy vô cảm, anh thật sự chẳng cảm nhận được tim mình đang đập.
Cho dù anh đã tiếp nhận việc phục chế bức bích họa
Thần tộc
được cả thế giới chú ý, biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh, không thể xảy ra chút sai sót nào.
Tuy công việc chẳng khó khăn gì, nhưng lòng anh vẫn cứ bất an không thôi.
Đến Trình Gia Hủy còn nhận ra và nói với anh,
Fan à, trước đây anh đâu có như vậy, nhất là khi làm việc thì anh sẽ chỉ ở trong thế giới của mình.

Giang Chấp không muốn trở thành hy vọng duy nhất của ai cả.
Ngoại trừ cô gái trong lòng ra, anh chỉ muốn trở thành hy vọng của cô ấy. Tiếc là, anh đã không còn xứng nữa rồi.
Từ sau khi về nước, ngày nào anh cũng sống trong dằn vặt.
Anh muốn nói lý do tại sao anh phải rồi đi cho cô biết, rằng lúc đó anh không muốn đi chút nào, cũng muốn nói rằng Tiểu Thất em cho anh chút thời gian, đợi anh, anh nhất định sẽ quay về tìm em...
Thế nhưng, đủ loại cảm xúc dâng lên khiến anh bỗng chốc không biết nên nói thế nào.
Mà Thịnh Đường ở đầu dây bên kia cũng không thúc giục, im lặng không nói giống anh.
Lúc cảm giác được là lúc nhớ tới Tiểu Thất.
Nhớ tới mức không chịu được, khi nhớ tới độ lòng dạ đau đớn rối bời, anh đã gọi cho cô.
Cứ tưởng cô sẽ không nghe máy, hoặc là nghe rồi sẽ mắng chửi anh một trận.
Từ sau khi về nước, anh cũng chưa mở WeChat ra xem, hôm đó lúc mở lên lướt tường WeChat của cô thì chẳng thấy gì hết.
Anh nhắn tin cho cô.
Ngay lập tức một dấu chấm than đỏ chót hiện lên, viết rằng: Bạn không phải là bạn của anh (cô) ấy, xin hãy gửi yêu cầu xác minh kết bạn trước...
Giang Chấp nhìn chằm chằm vào hai hàng chữ này hồi lâu.
Kế đó, anh cũng nhắn SMS cho cô.
Nhưng phần lớn đều như ném đá xuống biển, thi thoảng cô mới trả lời lại một câu, chính là: cảm ơn...
Trong lòng Giang Chấp nóng như lửa đốt.
Thiêu cháy mọi cảm xúc khiến nó co lại giống như một đống nhựa rác rưởi, bốc lên mùi ngột ngạt khiến người ta cảm thấy nghẹt thở len lỏi vào trong lòng anh.
Cảm giác này cực kỳ khó chịu.
Phan Việt vẫn ở lại Trung Quốc.
Sau khi Giang Chấp trở về đã5 dặn dò Phan Việt để ý tới tình hình của Thịnh Đường. Tuy con người Phan Việt rất an phận, gương mặt cũng không đẹp, nhưng anh ta có thể nổi như cồn trên thế giới cũng không phải do lăng xê mà ra.
Đúng là anh ta rất giỏi, có thể tra rõ ngọn ngành lại có thể không để người trong cuộc nhận ra.
Nhưng, cô nghe máy.
Kế đó chỉ a lô một tiếng rồi không nói gì thêm.
Khoảnh khắc đó, trái tim của Giang Chấp khó chịu, đau đớn như bị bóp chặt lại. Sự kích động hay lời từ chối mà anh tưởng tưởng đều không có, đầu bên kia chỉ vang lên một tiếng hờ hững.
Cho nên lúc Thịnh Đường đánh đồng anh ta với Khúc Phong, Giang Chấp thấy Khúc Phong còn kém lắm, thậm chí còn chẳng sánh bằng một góc Phan Việt nữa là.
Phan Việt cũng rất nể mặt anh mà nói hết toàn bộ tình huống của Thịnh Đường không sót chút gì. Bao gồm tình trạng chấn thương, bình phục thế nào đến chuyện chuyển viện, về quê nhà dưỡng thương v.v..
Phan Việt hỏi anh:
Cô bé kia đã về nhà rồi, cậu vẫn muốn tôi trông chừng tiếp à?

Giang Chấp biết Phan Việt xuất hiện ở Đông Bắc nhất định muốn làm việc gì đó, hơn nữa cũng không phải việc tầm thường, nếu để anh ta trông chừng tiếp cũng đồng nghĩa phân tán tinh lực và thể lực của anh ta. Nghĩ thế, Giang Chấp bèn bảo không cần nữa.
Nếu cô ấy có thể về nhà dưỡng bệnh tức là không sao rồi.
Phan Việt nói:
Được, cá nhân tôi thì thấy cô bé ấy khỏe khoắn như vậy nhất định không sao đâu, còn trẻ nhất định sẽ nhanh chóng bình phục thôi. Sau này cậu có gì cần tôi giúp thì cứ nói thẳng, bây giờ quan trọng nhất chính là thầy cậu, cậu là hy vọng duy nhất của ông ấy.

Khiến anh có cảm giác thấy bại trước nay chưa từng trải qua.
Suốt mấy ngày sau, anh cũng sẽ gọi điện cho cô nhưng chẳng nói được mấy câu, nếu không phải cô phải tới bệnh viện thì chính là cô muốn nghỉ ngơi.
Thái độ rất hờ hững.
Đúng, đáng đời anh.
Cô có quyền đối xử với anh như thế.
Trước khi gọi điện, thật ra anh có rất nhiều lời muốn nói với cô.
Nhưng hết thảy những lời này đều chìm trong sự lạnh nhạt của Thịnh Đường.

Giống như anh không còn quan trọng nữa rồi.

Rốt cuộc tới một ngày anh gọi cho Tiêu Dã.

Do múi giờ khác nhau, người ở đầu dây bên kia đang ngủ say thì thấy là cuộc gọi của anh, giọng điệu lúc nghe máy vô cùng tệ.

Hoặc không liên quan tới múi giờ.

Giang Chấp hỏi Tiêu Dã, Thịnh Đường sao rồi.

Hỏi xong, Giang Chấp liền hối hận. Anh cảm thấy mình không nên gọi cú điện thoại này, trước đây cũng vì dự cảm này mà anh thà làm phiền Phan Việt còn hơn liên lạc với Tiêu Dã.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.