Chương 487: SỨC MẠNH KHÔNG THỂ NÀO BỎ QUA
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1946 chữ
- 2022-02-07 11:59:37
Thịnh Tử Viêm đưa mắt nhìn Mạc Họa, nhưng với thái độ của Thịnh Đường thì chẳng cần nhìn đến ánh mắt của ông là bà đã biết tỏng cả rồ8i.
Bà nghiêng đầu mở miệng:
Hai thùng hàng phía sau trông rất đẹp, không biết bên trong có gì nhỉ?
Thịnh Tử Viêm 3âm thầm cảm thán, đây gọi là hỏa nhãn kim tinh chứ còn gì nữa. Cả ba món đều được đóng bằng thùng hàng của công ty chuyển phát nhanh9, làm sao mà biết được thùng nào đẹp hơn thùng nào?
Cảm giác này… rất kỳ diệu.
Nó giống như là vẽ tranh trên một bề mặt phẳng và trong khi bạn miệt mài vẽ thì những thứ bên trong bức tranh đã biến thành vật thể 3D sống động ngay trước mắt mình.
Thịnh Đường lấy một cây son môi, nhẹ nhàng vặn lên.
Dưới đáy của cây son là một đường viền trang trí hình vuông, ở giữa đánh số màu: 52.
52 là một con số rất có ý nghĩa.
Quả nhiên là trảm nam sắc().
Cầm đồ của người ta, có đánh chết cũng không thể nói là mình không nhớ được.
Tất nhiên là nhớ, tôi nhớ giọng của anh.
Thịnh Đường vội vàng tỏ thái độ:
Còn nữa, tôi đã nhận được quà mừng năm mới của anh rồi, đẹp lắm.
Ừ, tôi có thấy cô đã ký nhận rồi.
Viên Húc mỉm cười, giọng rất dịu dàng:
Thích không, cho tôi xin chút ý kiến đi.
Thịnh Đường vừa mở ra đã phải thốt lên một tiếng ngạc nhiên.
Là son môi!
Khi đi theo Trình Tần đến gặp các thành viên trong đội, cô đã
gợi ý
cho họ thiết kế mẫu son dành cho nữ giới. Nào ngờ người ta lại thật sự tiếp thu ý kiến của mình. Chẳng những tiếp thu mà còn thiết kế thành công nữa!
Sau đó, cửa phòng vừa đóng lại.
Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa im lặng nhìn nhau…
Rất lâu sau, Mạc Họa cầm cây kim đan len trên ghế sô pha ném qua chỗ Thịnh Tử Viêm. Kim đan lao đến khiến ông giật cả mình, ngẩng đầu lên kháng nghị:
Em bạo lực gia đình!
Được rồi, em tranh thủ thời gian chuẩn bị cơm tất niên đi. Con nhóc Đường Đường tham ăn vẫn đang chờ được ăn cơm em nấu kìa.
…
Sau khi Thịnh Đường về phòng, việc đầu tiên cô làm là nhét chiếc thùng mà Giang Chấp gửi đến vào một nơi khuất mắt.
Anh còn muốn xúi giục con bé quay lại với Giang Chấp đúng không? Ngại con gái em chưa đủ thiệt thòi nữa đấy à?
Mạc Họa không vui.
Thịnh Tử Viêm thở dài,
Anh không xúi giục nhưng cũng không ngăn cản, chuyện của Đường Đường thì cứ để cho con bé tự quyết định.
Mạc Họa bực bội quay xe lăn sang hướng khác:
Em thích cậu bác sĩ ngoại khoa kia.
Trong chiếc va li có rất nhiều thứ.
Là các loại quà lưu niệm.
Có áo thun, khăn lụa, đồ trang sức, còn có cả những món đồ trang trí nhỏ. Ấn tượng nhất là một chiếc hộp nhỏ sáu cạnh được mạ vàng.
Thân cây son được vát nghiêng đúng như cô đã gợi ý, góc trên bên phải còn có hoa văn vẽ rồng điểm mắt() bằng vàng lấp lánh.
() Thành ngữ
Vẽ rồng điểm mắt
bắt nguồn từ cuốn
Lịch đại danh họa ký
(Ghi chép về những danh họa nổi tiếng trong các triều đại) do Trương Ngạn Viễn thời Đường soạn, trong đó viết:
Vũ đế coi trọng việc sửa sang chùa chiền, thường lệnh cho Tăng Dao vẽ trang trí. Trương Tăng Dao vẽ bốn con rồng trên bức tường của Kim Lăng An Lạc Tự, ông không vẽ mắt. Ông thường nói:
Vẽ mắt rồng sẽ bay mất.
Mọi người cho rằng lời nói của ông là hoang đường, vô căn cứ, nên kiên quyết thỉnh mời ông vẽ thêm mắt. Một lúc sau khi vẽ xong, sét đánh đổ tường, hai con rồng [được vẽ thêm mắt] cưỡi mây bay lên trời. Chỉ còn lại hai con rồng không vẽ mắt vẫn ở trên tường.
Lúc cô xoay cây son, ánh nắng bên ngoài cửa sổ hắt vào, phản chiếu trên vỏ son, hòa tan một chút sắc vàng vào nền đen. Tuy rằng ánh sáng mặt trời đã làm giảm bớt khí khái hoàng gia nhưng lại vô cùng ấn tượng, khiến cho người ta thích đến nỗi không muốn bỏ xuống.
Thịnh Đường nghe vậy thì hiểu ngay.
Xem ra quà mừng năm mới là một quả táo ngọt.
Viên Húc thẳng thắn nói:
Tất cả những thứ mà chúng tôi đưa cho cô đều là táo ngọt. Đường Đường, tôi thật lòng gửi lời mời đến cô, chúng tôi cũng rất chờ mong cô gia nhập đội. Không biết Trình Tần đã nói cho cô chưa, đội chúng tôi đã giành được giải nhất ở triển lãm thiết kế lần này, tôi cũng tin rằng sau này sẽ ngày một tốt hơn.
Điện thoại trong túi đổ chuông.
Thịnh Đường móc ra xem thì thấy là số lạ.
Cô nghe máy với vẻ nghi hoặc, đầu dây bên kia chúc mừng năm mới trước, giọng nói trong trẻo, cởi mở. Thịnh Đường thấy rất quen nhưng trong thoáng chốc không nghĩ ra được là mình đã nghe được đâu.
Thịnh Tử Viêm giơ tay quay xe lăn của bà quay lại, mặt đối mặt với nhau, ông cười nói:
Người cầm dao không hợp với em đâu, với tính tình của em thì chỉ hợp với người cầm bút vẽ thôi.
Trong lòng Mạc Họa vốn đang không vui, nghe ông nói vậy thì phản ứng đầu tiên là sững sờ, sau khi kịp nghĩ ra thì bật cười. Bà đẩy ông một cái:
Anh đang nghĩ gì thế? Em có bảo là không cần danh hiệu bà Thịnh nữa đâu? Sao nào? Anh nuôi cô nhân tình nhân ngãi nào đang chờ để được làm bà cả đấy hả?
Thịnh Tử Viêm bật cười thành tiếng.
() Trảm nam sắc: còn được gọi là ‘thẳng nam trảm’, là một màu son môi trong truyền thuyết, thịnh hành trong giới trẻ, kể rằng tô màu son này có thể thu phục trái tim của thẳng nam – Theo baike.
Cô nhẹ nhàng quẹt thử lên mu bàn tay để thử màu.
Màu rất đẹp, hơi lì nhưng rất mướt, màu sắc pha giữa màu đỏ gạch và màu cà rốt. Một màu đỏ rất Tây, trông vô cùng quyền lực.
Không thể nào không wow lên một tiếng.
Là quà của đội Sáng tạo Văn hóa Cố Cung gửi cho cô.
Thứ lớn nhất là một chiếc va li với hoa văn kỳ lân bao quanh phượng hoàng, miệng ngậm chuông phỉ thúy. Khí phách miễn bàn, lại có màu đỏ đặc trưng của Tử Cấm Thành, vừa sâu sắc lại vừa nội hàm, tràn ngập khí thế hoàng gia và cảm giác ngự trị cả thiên hạ.
Thịnh Đường vội vàng nói:
Không dám, không dám, tôi chỉ là gà mờ thôi.
Viên Húc ở đầu bên kia bật cười thành tiếng, chân thành nói:
Nếu cô mà là gà mờ thì chẳng ai dám nhận mình là chuyên gia đâu. Mẫu son mà cô thiết kế rất hot, vừa lên sàn đã cháy hàng. Chúng tôi đã giữ lại một bộ tặng cô, để trong hộp quà đấy, chắc là cô đã thấy rồi.
Thịnh Đường kinh ngạc hồi lâu:
Bán… cháy hàng á?
Ông hắng giọng:
Đường Đường, cứ khui thùng thứ nhất trước đã. Nó to quá6 chiếm hết chỗ rồi.
Thịnh Đường nhướng mày liếc bố mẹ mình, từ khi nào hai người họ lại tò mò với đồ của cô vậy?
Cô5 nghĩ xong thì không nói nhảm linh tinh nữa, kéo luôn cả ba cái thùng vào phòng mình.
Nói vậy là… đội thiết kế Đôn Hoàng đã thua đội Cố Cung sao?
Cô nhớ đến Tư Thiệu…
Cô không trả lời cụ thể nhưng thật ra cũng có ý từ chối một cách nhã nhặn. Thịnh Đường nói với Viên Húc thêm vài câu nữa rồi cúp máy.
Bên kia mỉm cười nói thẳng mình làm việc ở đâu:
Tôi đã tự ý xin số điện thoại của cô từ Trình Tần, tôi là Viên Húc, cô còn nhớ tôi không?
Viên Húc…
Bên cạnh hộp son là một tấm thiệp phản quang, trên đó có viết lời chúc năm mới và người ký tên là Viên Húc.
Còn bản thân thì ngồi thừ dưới sàn nhà…
Cô ngồi rất lâu, cũng nhìn cái thùng đồ kia rất lâu, cuối cùng nghiêng đầu cặm cụi khui thùng thứ hai.
Vừa mở thùng ra, đôi mắt cô ánh lên vẻ vô cùng kinh ngạc.
Không cần phải nói cũng biết chắc chắn đây là màu son bán chạy nhất.
Phía dưới chiếc hộp sáu cạnh vẫn còn một chiếc hộp không nhỏ kèm theo lời đề tặng nữa, khi cô lấy nó ra xem thì thật sự rất thích. Cô Hồng kia quả là người nói được làm được, thật sự tặng cho cô một bộ đủ màu.
Đẹp thì đẹp nhưng cô cũng không thể dùng hết được.
Thịnh Đường sững sờ, đội bọn họ đã giành được hạng nhất sao?
Quả thật chưa nghe Trình Tần nhắc tới lần nào.
Từ khi gia nhập đội Cố Cung, ngày nào Trình Tần cũng bận rộn như rồng thần thấy đầu mà không thấy đuôi. Chỉ nghe nói cô ấy cũng tham gia vào thiết kế lần này, còn về kết quả như thế nào thì không thấy nhắc tới.
Đúng vậy, gần như là giành giật nhau, như vậy mà cô vẫn còn khiêm tốn nữa à?
Nhưng, nhưng đó là thiết kế của mọi người chứ đâu phải của tôi.
Viên Húc vừa cười vừa nói:
Có một vài sản phẩm như vậy đó, chỉ cần thay đổi một chút sẽ trở thành một sản phẩm hoàn thiện, sau đó sẽ gây được tiếng vang trên thị trường. Cũng giống như câu chuyện kinh điển về kem đánh răng được truyền miệng trước đây vậy, kem đánh răng kiểu cũ không thế bán được nữa nên đã có người nghĩ ra ý tưởng mở rộng bán kính của kem đánh răng thêm một milimet, chính một milimet này đã khiến nhà máy sản xuất kem đánh răng thoát khỏi thua lỗ. Thịnh Đường, ý tưởng của cô chính là chấm nhỏ màu vàng đó. Đội Sáng tạo Văn hóa Cố Cung của chúng tôi là tập thể các thanh niên trẻ tuổi tràn đầy cảm hứng, lần trước cô cũng đã thấy rồi đấy. Tôi tin rằng nếu vào đội, cô sẽ giống như cá gặp nước.
Cô có một linh cảm rất mơ hồ khi nhìn vào chiếc thùng cuối cùng.
Khi mở thùng ra, quả nhiên là bưu phẩm của đội Sáng tạo Văn hóa Đôn Hoàng.
Cũng là quà tặng với đủ kiểu dáng, màu sắc rực rỡ. Thời thượng nhất là chiếc ván trượt Cửu Sắc Lộc.
Quốc triều, Quốc triều(), những gì mà đội Văn hóa Sáng tạo này đang làm thực sự là đang cố gắng và phấn đấu để phục hưng Quốc triều. Khi nhìn nó, trong lòng Thịnh Đường bỗng dấy lên một cảm giác rất khó tả.
() Là một nét văn hóa thời trang phổ biến. Là các sản phẩm theo chủ đề mang đậm nét quyến rũ và truyền thống của Trung Hoa như
Kỳ ngộ
,
Phượng vũ
.
Là cảm giác xúc động.
Cảm giác xúc động này như thể hội tụ lại thành một con suối ấm áp, chậm rãi chảy trong lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.