Chương 506: EM HẸN VỚI AI?


Thịnh Đường giật mình, xoay đầu tránh tay anh.

Cô tính nhắc anh đừng tự ý chạm vào cô thì thấy anh biết điều, bỏ tay xuống.

Chẳn8g qua trong mắt ẩn ý cười.
Có đánh chết thì anh cũng không trả lại hai mươi nghìn tệ đâu, dù có chém giá Giang Chấp thật.
Huống chi lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, Giang Chấp lại không thiếu tiền, lần này còn sửa một bức bích họa nổi tiếng như thế, cho nên bây giờ chắc chắn có rất nhiều tiền!
Thịnh Đường cũng không còn lòng dạ nào phân tích lời của Kỳ Dư, cô nghĩ một hồi rồi đáp:
Không cần đâu ạ, thật ra... em có hẹn với người khác rồi.

Kỳ Dư kịp thời tiếp lời, đoạn quay sang nói với Giang Chấp:
Anh phải đi cùng đấy nhé, tôi còn muốn nghe về ‘Thần tộc’ để học hỏi thêm.

La Chiếm nghe thấy thế thì nhức cả đầu, lại lén đẩy Kỳ Dư một cái.
Nhưng lần này Kỳ Dư lại ngáo ngơ, quay đầu nhìn La Chiếm một lát, chợt bừng tỉnh nói:
Ôi, cậu không thể uống rượu ăn thịt được. Bác sĩ đã dặn cậu chỉ được ăn mấy món thanh đạm trong một tuần tới thôi.

Anh nhìn cô hồi lâu, khẽ nói.

Anh chỉ muốn nói cho em biết, có vài việc lẫn vài người sẽ không thay đổi theo thời gian. Giống như nước mơ với trà sữa vậy, dù bao bì có thay đổi thì hương vị vẫn như cũ, lại giống như anh với em.


Chúng ta đã chia tay từ hai năm trước rồi.

Cùng lúc đó, cô liếc mắt trông thấy vài người đang chú ý đến bên này.

Anh bỏ tay ra.
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng.
Giang Chấp vẫn cứ nắm chặt lấy tay cô, đoạn thở dài nói:
Anh biết em trách anh bỏ đi mà không nói lời nào. Anh cũng biết hành động lúc đó khốn nạn cỡ nào. Hai năm nay, anh đã kể lý do tại sao mình phải rời đi, nhưng anh biết dù nói gì thì cũng giống như viện cớ vậy. Tiểu Thất, anh phải làm sao em mới tha thứ cho anh.


Nếu em còn trách anh thì em vẫn níu kéo anh. Em không muốn như thế, cho nên em chọn cách chia tay, để anh đi cũng như giải thoát cho bản thân.


Tiểu Thất.


Đường Đường!

Thịnh Đường ngắt lời anh, giọng điệu từ tốn.
Nhưng lại rất cương quyết.
Giang Chấp không có vẻ gì buồn bực, anh mỉm cười nói.
Vẫn còn một loại cảm xúc khác, chính là thứ cảm xúc bị dồn nén cả đêm kể từ lúc nhìn thấy anh.
Cô nói:
Giang chấp, hai ta mới yêu đương thôi, chứ chưa phải là kết hôn! Nếu còn duyên phận thì ở bên nhau, nếu duyên đã tận cũng đừng cưỡng cầu làm gì! Nếu anh đã không giữ lời hứa, em sẽ không bắt anh thề non hẹn biển đâu. Dù sao cũng hai năm rồi, chúng ta sớm đã đôi ngả đôi đường! Nước mơ hay trà sữa gì đấy, con người ta thường lưu luyến những gì đã qua bởi vì chưa tìm thấy thứ tốt hơn!

Câu này vô cùng trực tiếp, thậm chí có phần chói tai.
La Chiếm chỉ muốn vỗ đầu Kỳ Dư một phát để anh ấy tỉnh ra.
Anh nghiến răng nói:
Tôi có thể nhìn mọi người ăn cơm.

Thịnh Đường lên tiếng bảo:
Hai người đừng khách sáo với em làm gì, em chỉ trông tiệm hộ thôi nên khỏe re à. Em không ăn cơm đâu, em vẫn còn một đống việc phải làm kìa.


Khuya hôm qua mới về.


Anh thật sự đã sửa xong ‘Thần tộc’ rồi à?
Kỳ Dư xua tay cắt ngang câu hỏi của La Chiếm, nóng lòng hỏi về tình huống của bức bích họa.

Tôi nghe nói hư hại nghiêm trọng lắm, dự kiến phải tốn hết ba năm mới sửa xong. Anh cũng nhanh đấy. Nào, mau kể tình huống của ‘Thần tộc’ cho bọn tôi nghe chút đi.


Em đã tha thứ cho anh rồi.

Hô hấp Thịnh Đường có phần khó khăn, lúc này cô dần bình tĩnh trở lại.
Giọng cũng dịu đi.
Nói trắng ra, sau hai năm Thịnh Đường không muốn dính dáng gì với người đàn ông trước mặt mình nữa, nếu có thể buông bỏ quá khứ thì tốt, còn không thì đến chết cũng chẳng lui tới với nhau, có gì sai à?
Cảm xúc bị kìm nén tuôn trào., cô cứ tưởng mình nói năng khó nghe như thế, dù Giang Chấp không nổi giận cũng sẽ tức tối.
Nhưng Thịnh Đường không ngờ đây mới là thứ Giang Chấp muốn nhìn thấy.

Khỏe là khỏe thế nào? Ngày nào anh cũng trông tiệm mệt muốn chết luôn, em lại bán giúp cả đống đồ, nhất là cái món hai mươi nghìn tệ...

Nói tới đây, Kỳ Dư khựng lại, liếc sang Giang Chấp một cách vô thức...
Lần trước, Thịnh Đường cũng bán được năm nghìn tệ nhờ Giang Chấp với Tiêu Dã mua cho.
Giang Chấp chỉ bình tĩnh nắm lấy tay Thịnh Đường, nhưng cô giãy tay ra, anh lại nắm chặt lấy rồi nói một cách kiên quyết.

Chỉ cẩn có anh ở đây thì em đừng hòng có cơ hội quen người khác.

Thịnh Đường nhíu mày nhìn anh.
La Chiếm thở dài:
Kỳ Dư...

Giang Chấp bị Kỳ Dư quấn lấy hỏi tới hỏi lui, anh toan trả lời chợt nghe Thịnh Đường nói:
Nếu hai người trở lại rồi thì em về đây.

Kỳ Dư sửng sốt, lúc này anh mới nhận ra bầu không khí hơi kỳ lạ.
Sợ nhất chính là thân không ngừng tiến bộ, nhưng lòng vẫn bế tắc.

Anh muốn nói gì th5ì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo nữa.
Thịnh Đường nói với vẻ thản nhiên.
Giang Chấp thấy buồn cười trước vẻ mặt đầy mâu thuẫn của cô, khóe môi hơi nhếch lên.
Liệu hai mươi nghìn tệ lần này...
Anh không dám nghĩ tiếp, nói nốt những gì định nói.

Cho nên em nhất định vừa mệt vừa đói rồi. Đường Đường à, tối nay anh đãi đấy, hai người muốn gọi gì cũng được mà?

Đúng lúc đó, La Chiếm lén thúc cùi chỏ Kỳ Dư một cái rồi nói:
Đường Đường, dù sao em đã trông tiệm cả tối giùm bọn anh, cho nên Kỳ Dư muốn đãi em ăn khuya.


Không...


À đúng đó đúng đó. Anh với La Chiếm vội vàng chạy về đây chính là để đãi em ăn cơm đấy, hơn nữa hôm nay Giáo sư Giang cũng về rồi. Tối nay xem như mở tiệc tẩy trần cho anh ấy.

Bỗng từ đăng xa có người lớn tiếng gọi cô, cắt ngang lời nói của Giang Chấp.
Thì ra là Kỳ Dư đã về, còn có La Chiếm đi bên cạnh.
Sắc mặt La Chiếm vẫn không tốt lắm, dù đèn đuốc sáng trưng nhưng mặt anh vẫn tái xanh. Một người đàn ông cao ráo cường tráng nhưng bước đi có vẻ chao đảo.
La Chiếm đánh giá Giang Chấp một chốc, mới không gặp hai năm mà anh đã gầy đi nhiều.
Giang Chấp thấy thế cũng không thể nói chuyện tiếp với Thịnh Đường, anh đành thôi. Anh nói với Kỳ Dư:
Ừm, về rồi.

La Chiếm hỏi:
Cậu mới về hôm nay à?


Tiểu Thất à, chia tay không phải là chuyện của một phía.

Vai Thịnh Đường cứng ngắc, cô quay đầu nhìn chằm chằm vào anh.

Hai năm trước em đề cập tới chuyện chia tay trong điện thoại, anh đã đồng ý chưa?
Giọng Giang Chấp nhẹ như gió thoảng, lại toát lên vẻ kiêu ngạo.
Nói cách khác, việc cô bộc lộ cảm xúc cũng đồng nghĩa nhảy vào bẫy của anh.
Thật ra Giang Chấp đã đợi cả buổi tối. Từ lúc gặp nhau, Thịnh Đường bình tĩnh đến mức khiến anh nghẹt thở. Vì thế anh mới cố tình kích thích cảm xúc của cô, chỉ khi cảm xúc dao động thì anh mới biết rõ suy nghĩ thật trong cô.

À em tính quen người tốt hơn anh à?

Kỳ Dư lẫn La Chiếm không ngờ lại có thể trông thấy Giang Chấp ở tiệm nên sửng sốt hồi lâu.
Đến gần, Kỳ Dư xác nhận lại lần nữa.

Giáo sư Giang à? Là anh thật hả? Anh đã về rồi à!

Thì ra tiệm đó đã mở thêm chi nhánh rồi.
Sau hai năm, dường như tất cả mọi người đều di th6eo hướng tốt hơn.
Còn cô thì sao?

Anh không hề đồng ý chia tay, cho nên trong lòng anh thì Đường Tiểu Thất em vẫn là bạn gái của anh.

Tim Thịnh Đường khẽ đánh thịch một cái.
Thật khó để nói ra cảm giác đó như thế nào, cứ như bị bóp nghẹn vậy, đau đớn, chua xót.
Giang Chấp nói tiếp.

Tiệm trà sữa mà anh thích cũng thế, việc kinh doanh của họ rất tốt nên đã mở t3hêm chi nhánh trong chợ đêm.

Lúc này Thịnh Đường mới hiểu rõ, chẳng trách anh có thể mua được trà sữa. Cô còn tưởng anh phải chạy xa 9đến thế chỉ để mua trà sữa thôi chứ.
Kỳ Dư sững sờ.

Giang Chấp quay sang nhìn cô.


Em có hẹn với ai?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.