Chương 52: CÓ LÀM CŨNG PHẢI LÀM TIỂU LONG NỮ CHỨ?


Có trách thì trách điều kiện ánh sáng mặt trời ở Đôn Hoàng, luôn tạo cho người ta một ảo giác rằng ban ngày dài đằng đẵng.

Trên đường trở8 về chung cư, Thịnh Đường đã nghĩ giả sử trước mặt mà có một chiếc giường, cô sẽ mặc kệ tiếng người ồn ào xung quanh, chắc chắn phải nằm vật ra 3ngủ.

Nếu không phải vì Giáo sư Hồ thì chút tâm nguyện nhỏ bé này của cô có lẽ đã thành hiện thực từ lâu rồi.
Bò lên tới tầng năm, khi nhìn thấy cánh cửa của căn nhà ở tận cùng hành lang, cô vô thức liên tưởng tới một cảnh phim vô cùng nổi tiếng: Tôn Bà Bà thoi thóp hơi tàn nói với Dương Quá: Long cô nương của con không ai dựa dẫm, con… con… cũng…
Cửa phòng được khép hờ, Giang Chấp đang đi lòng vòng trong phòng khách thì vừa hay bắt gặp bóng dáng của cô. Cánh cửa được đẩy ra, rộng mở:
Về đúng lúc lắm, vào đi.

Thịnh Đường đang móc tay vào túi áo lấy chìa khóa, động tác chợt khựng lại. Cô đánh mắt nhìn qua, Giang Chấp chỉ để lại cho cô một bóng lưng cao ngạo… Thật là kỳ lạ, vì sao cô phải trở thành Dương Quá, có làm cũng phải làm Tiểu Long Nữ chứ?
Tiếp theo đó, Hồ Tường Thanh bèn chân thành khuyên nhủ cô một tràng:
Đường Đường à, Giang Chấp không phải là một người có tính khí dễ chịu, có lúc ăn nói cũng rất khó nghe, bình thường em phải khoan dung hơn một chút. Cậu ấy à, từ nhỏ đã chịu đựng không ít vất vả. Sau khi về nước cũng không có người thân ở bên cạnh, bơ vơ một mình. Em cố gắng chăm sóc, để ý tới cậu ấy một chút…


Khi đi lên gác, nhớ tới câu nói này của Giáo sư Hồ, Thịnh Đường cứ cảm giác có chỗ nào đó là lạ.
Khi cô sắp ra khỏi 9phòng tư liệu, Giáo sư Hồ lại gọi cô tới văn phòng. Nói theo lời của Giáo sư Hồ thì: Từ lúc em tiếp nhận hang số 0 đến bây giờ, thầy chưa có thờ6i gian hỏi han em. Thế nào? Có quen không? Làm việc với bác sĩ Giang cảm thấy thế nào?
Giáo sư Hồ điểm nào cũng tuyệt vời, duy chỉ có mộ5t điều, không biết đọc cảm xúc của đối phương qua sắc mặt. Chỉ cần ông tinh ý một chút thôi là có thể nhìn thấy được hai quầng mắt thâm sì lại của cô.
Nhưng biết sao được, người ta là ân sư, lại chan chứa lòng yêu thương và sự quan tâm, cô không thể không hiểu cách đối nhân xử thế được.
Cô bèn hùa theo, trả lời rằng mọi chuyện đều tốt, đều rất ổn, mọi người cũng rất dễ hợp tác.
Nghe được câu này, Hồ Tường Thanh vui lắm: Thật hiếm có, em mà lại cảm thấy cậu ấy dễ hợp tác.
Thịnh Đường nghĩ thầm: Chẳng phải em đang cố nói lời dễ nghe hay sao? Thầy đã phân em cho anh ta rồi, em có ai oán thêm nữa cũng được ích gì.
Đống gỗ trong phòng khách vẫn đang được xếp đống một góc, có điều chiếc máy cưa bàn trượt không còn nữa.

Giây phút Thịnh Đường bị Giang Chấp xách vào phòng, trong lòng đã dấy lên một linh cảm chẳng lành.

Quả không sai, Giang Chấp lập tức ra hiệu về phía đống gỗ đó:
Đừng đứng ngây ra đó nữa, việc là của cô, sớm muộn cũng phải làm.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.