Chương 525: Sư tôn trên cao


Lời này khiến Giang Chấp rất sốc, người mà anh không muốn giống nhất chính là Tiết Cố Tiên.

Sau khi mẹ anh mất, anh càng8 hận Tiết Cố Tiên chỉ biết mỗi công việc, trong lòng chỉ có Đôn Hoàng, hang động. Anh cũng hận Tiết Cố Tiên vô trách nhiệm với 3hai mẹ con anh, càng hận sự mất tích của ông...

Hồ Tường Thanh hỏi Giang Chấp, nếu anh hận mọi thứ liên quan tới Tiết C9ố Tiên thì tại sao lại quay về Đôn Hoàng, còn muốn vào hang động, thậm chí còn nói hang động số 0 ám ảnh mình?
Lúc đóng cửa hang động cũng đóng luôn ngọn lửa trong lòng bọn họ.

Có gì khó chứ? Đơn giản chỉ cần báo cáo xin phép lên cấp trên.

Giang Chấp không kiên nhẫn lắm, chân mày cũng lộ vẻ khó chịu.
Anh nhíu mày mím môi không nói lời nào.
Hồ Tường Thanh liếc gò má anh một cái.
Ừ, nét mặt này càng giống không lệch đi đâu được.

Nhưng chúng ta đang bàn về chuyện hang động số 0 mà.


Tôi biết chứ.
Hồ Tường Thanh dùng giọng dỗ trẻ con.

Vậy chúng ta phải phân nặng nhẹ trước đã, em nói em là nhà phục chế nổi tiếng khắp thế giới, nếu tôi không kéo em phụ một tay thì phí của giời. Tôi nghĩ kỹ rồi, lần này em đừng hòng bỏ đi, trong hang thiếu người lắm, có em thì một người bằng ba người.

Giang Ch6ấp im lặng.
Chờ tới khi Hồ Tường Thanh đi thật xa, anh mới nhớ tới chuyện đuổi theo ông.
Lúc lên xe, Giang Chấp5 đưa ra lý do rất có lợi.
Giang Chấp ê hết cả mình mẩy, anh thầm nghĩ chiếc xe cũ kĩ lái với tốc độ này thì làm sao lại khiến gương chiếu hậu bị méo vậy?

Tôi biết việc đóng cửa hang động hai năm trước khiến em thấy khó chịu, tuy không biểu hiện ra bên ngoài nhưng em vẫn canh cánh trong lòng. Thế nhưng Giang Chấp em phải biết rằng, mở một hang động đã bị đóng cửa không dễ chút nào.

Hồ Tường Thanh há lại không biết việc đóng cửa hang động số 0 ảnh hưởng tới đội Sáu Viên Thịt Băm như thế nào. Bất kể là Tiêu Dã, Thẩm Dao, hay Kỳ Dư, La Chiếm, bọn họ đều đặt hết tâm tư, hy vọng vào hang động. Trước đó bọn họ đều có tiếc nuối, đều bị từ chối nên rất cần cơ hội chứng tỏ năng lực của bản thân.

Định làm gì thế?


Bữa trước chẳng phải có một trận mưa to xối xả, một trận bão cát à, có vài hang động bị ảnh hưởng. Tôi vừa nhận được cuộc gọi từ bên đó bảo đang gặp rắc rối. Đúng lúc em ở đây thì sẵn tới đó giúp đỡ, hướng dẫn luôn.

Giang Chấp nói với vẻ ngạc nhiên.

Thứ nhất, ban đầu khai quật hang động số 0 là thầy mời em tới, ngày nào vấn đề ở hang động số 0 chưa xử lý xong thì chừng đó nhiệm vụ của em vẫn còn. Thứ hai, em cũng là người phụ trách hang động số 0, bây giờ có manh mối mới liên quan tới nó thì sao em có thể đứng nhìn được đúng không? Thứ ba, hang động bị trộm trước thời kỳ thành lập đất nước và sau khi Tiết Cố Tiên mất tích không tính, nhưng trong hai năm đóng cửa hang động lại có kẻ mưu đồ dòm ngó, thế chẳng phải đang tuyên chiến với em à. Em không nuốt trôi cơn tức này. Về điểm thứ tư...

Xe đã ra khỏi phạm vị của hang động số 0, nhưng Giang Chấp vẫn không nói được lý do thứ tư là gì.
Thấy Hồ Tường Thanh lái xe về phía quần thể hang động, Giang Chấp nhướng mày hỏi.
Hồ Tường Thanh liếc anh một cái rồi tặc lưỡi:
Thế mà bảo không giống bố em.

Cái tính hấp tấp y chang!
Câu này lập tức khiến cho tinh thần nhiệt huyết của Giang Chấp tắt ngúm.

Tạm gác vụ bản vẽ sang một bên, thầy cứ nói hai năm nay vẫn có trộm cướp tới hang, chẳng lẽ không thấy lạ à?

Hồ Tường Thanh vẫn không lên tiếng, chậm rì rì đi về phía trước.
Giang Chấp quay đầu nhìn ông:
Hay để em xin phép cho.

Giang Chấp bó tay.
Em không tính đi đâu.


Tôi có thể hiểu lý do em muốn vào hang động số 0. Đúng vậy, bản vẽ của Tiết Cố Tiên rất kỳ lạ, nhưng chúng ta cũng không thể chắc chắn nó đến từ hang động số 0 mà nhỉ?

Hồ Tường Thanh lái xe còn vững hơn Giang Chấp. Giang Chấp có thể đạp chân ga tới nát nếu xung quanh không có ai. Còn Hồ Tường Thanh thì sao, cho dù phía trước là sa mạc mênh mông không một bóng người, nhưng tốc độ xe lại... 60km/h?
Một lúc lâu sau.


Mọi người nghe nói em đã về thì vui lắm. Em đi gặp họ đi, ngoài ra còn có mấy đứa học viên trẻ tuổi chỉ nghe tên mà chưa gặp em bao giờ nữa, em cũng qua đó hướng dẫn cho tụi nó đi. Với lại hôm nay còn có đoàn tham quan học tập đấy.
Hồ Tường Thanh nhẹ giọng khuyên bảo.


Không đi.


Sau khi Thịnh Đường dừng xe, cô dẫn Đậu Chương đi về phía hang động rồi gọi điện cho Giáo sư Hồ. Giáo sư vừa nhấc máy liền bảo:


Đúng lúc thầy ở trong hang này, em vào luôn đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.