Chương 551: Nhóc đó dựa theo vai về giang chấp


Bài viết cô đăng lúc nửa đêm kia nhận được rất nhiều bình luận.

Trong đó bao gồm Thẩm Dao và Tiêu Dã.
Thôi thì xem như giải lao một lát.
Một lúc sau, Tiêu Dã thay đổi dáng vẻ mồm mép, anh hắng giọng hỏi,
Anh hỏi em, bài đăng trên tường WeChat của em là sao hả?


Em không rảnh nói nhảm với anh.
Thịnh Đường nói rồi toan cúp máy.

Nè nè nè...

Thịnh Đường không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Đậu Chương cảm thấy bình thường hễ sư phụ cậu cười thì tám chín phần không có chuyện gì tốt cả, nhưng hôm nay thì khác. Nụ cười của sư phụ xuất phát từ tận đáy lòng, không chút giấu giếm, đơn giản cô chỉ muốn cười thôi.

Tiêu Dã, nếu anh tò mò như thế thì hỏi Giang Chấp đi, bản dập do năm đó anh tặng cho anh ấy, bản phác lại do Giáo sư Tiết hồi ấy để lại, vấn đề cũng do chính anh ấy phát hiện, cho nên anh ấy có quyền nói hang động ẩn giấu bí mật gì nhất.
Đậu Chương không nghe thấy đối phương nói gì nhưng nghe Thịnh Đường gọi người kia là Tiêu Dã, hai mắt liền sáng lên.
Dù sao hôm nay hiếm khi được nghỉ ngơi, cô mới cố tình trêu chọc anh.
Tiêu Dã ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Thịnh Đường ồ một tiếng.

Vậy thì thôi, em bận rồi, cúp máy nhé.


Có biến nha, đang lúc làm việc mà hai người còn ở chung một chỗ ư?


Cậu biết không, giờ mình rất hối hận khi đến Hàng Châu làm việc đó, cứ ở cùng thành phố với Tiêu Dã, bình thường làm chân sai vặt thì thôi, giờ còn phải đổ vỏ cho anh ta nữa!

Khiến Thịnh Đường thấy mờ mịt.
Chờ tới khi Trình Tần nghe máy, Thịnh Đường cười bảo:
Cậu nhớ mình sao lại dùng điện thoại của Tiêu Dã gọi thế?

[Sao thế?]
[Xảy ra chuyện gì khiến6 em không thể bình tĩnh được thế?]
Không ngờ Tiêu Dã trông thế cũng là cú đêm.
Ngoại trừ tin nhắn, sáng nay anh còn gọi điện sang nhưng cô không nghe máy.
Đầu bên kia im lặng một chốc mới lên tiếng, giọng nói có vẻ rất kích động.

Em nói cứ như anh muốn về thật ấy, anh chưa từng nói sẽ trở về Đôn Hoàng nhé.

Thịnh Đường thấy Đậu Chương nhìn mình chằm chằm, cô nhấc chân đạp cạnh bàn một cái.
Đậu Chương vội cúi đầu xuống, không dám nhìn ngó nữa.
Trình Tần nghe thấy thế thì cười khẩy:
Anh ấy hả, chỉ giỏi lấy mình làm cái cớ thôi.

Thịnh Đường liếc thời gian rồi hỏi.
Ngay sau đó có đầu dây bên kia đổi người, Tiêu Dã lên tiếng,
Lòng anh chỉ có em, sao có thể cưới người khác chứ?

Thịnh Đường trợn mắt, đầu dây bên kia thoáng nghe thấy tiếng cười của Trình Tần.
Chuông reo chưa được vài tiếng thì Tiêu Dã đã nghe máy, giọng nói lười biếng.
Thịnh Đường hỏi anh,
Sáng nay anh gọi WeChat cho em có gì không?


Nếu anh không nói thì em cúp máy đây.


Chậc!
Tiêu Dã tặc lưỡi.

Có gì thì nói mau.

Tiêu Dã thở dài,
Tu dưỡng của thiếu nữ đâu hả?

Sau đó lại là của Tiêu Dã: [Ý gì?]
Cô mở giao diện trò chuy9ện của WeChat lên, có 4 tin nhắn chưa đọc của Tiêu Dã, cô bèn mở ra xem.

Vậy đợi làm gì nữa, anh nhanh cưỡi mây bảy màu chuẩn bị lễ hỏi tới cưới em đi nào.
Thịnh Đường lười biếng nói.
Tiêu Dã cười ha hả,
Cưới em hả? Cứ từ từ, bây giờ em vẫn còn nhỏ, chờ thêm hai năm nữa cũng không sao.


Đổ... vỏ? Hai người đã tiến triển đến bước này rồi à?


Chỉ so sánh thôi! Thịnh Đường à, mình phát hiện suy nghĩ của cậu càng lúc càng đen tối rồi đấy.
Trình Tần cười nói, sau đó nói tình hình thực tế cho cô hay,
Bởi vì Chloe ép Tiêu Dã kết hôn, anh ta thấy nhức đầu nên mới trốn tới chỗ mình đấy, thậm chí còn không dám tới công ty kìa. Bó tay.

Lại thấy Thịnh Đường chờ bên kia nói xong mới lên tiếng.

Đừng, bậy giờ em đã làm sáng tạo văn hóa rồi, không có tư cách hỏi nhiều như thế.


Ừm, Chloe cũng mắng như thế. Tất nhiên mình cũng nghĩ thế, dù Tiêu Dã là bạn mình, nhưng mình lại là chị em thân thiết với Chloe cho nên phải về phe cô ấy.


Đã không muốn kết hôn còn dây dưa với người ta? Đúng là vô trách nhiệm điển hình.

Chắc là về phòng làm việc để lấy đồ, chẳng màng đến việc tắm rửa, cả người đẫm mồ hôi lục lọi.
Thịnh Đường đang nằm trên ghế quý phi ăn kem, nghe thấy tiếng động trong phòng bèn liếc nhìn một cái, cô cũng không vội kết thúc chủ đề. Sau khi Đậu Chương tìm được đồ nhìn thấy Thịnh Đường, cậu xoay người mở tủ lạnh ra.
Tiêu Dã cứ
vậy..
hồi lâu.
Thịnh Đường bất thình lình hỏi anh:
Anh tính khi nào trở lại Đôn Hoàng?

Còn Thịnh Đường ở bên này nhịn cười, làm bạn bè bao lâu nay cho nên cô rất hiểu tính tình của anh. Công tử Tiêu là một người sĩ diện.

Đừng giả ngu với anh, bài em đăng khuya hôm qua chứ còn gì nữa.
Con người sĩ diện kia mất kiên nhẫn hỏi.
Tiêu Dã ở đầu bên kia im lặng một hồi mới lên tiếng.

Không gì, do... Trình Tần nhớ em thôi.
Chợt nghe anh nói tiếp,
Cô Trình, Đường Đường tìm em này.


Đã là đại thần sao lại thiếu kiên nhẫn như thế? Học theo ai vậy.

Thịnh Đường im lặng, cô cũng biết chẳng thể cúp máy được, bèn cầm hũ kem trong tủ ra ban công ngắm cảnh.
Thịnh Đường suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra Chloe là ai.

Yêu nhau hơn hai năm rồi nhỉ, những người chỉ yêu không cưới toàn là cặn bã.

Người kia tỏ vẻ không vui,
Thịnh Đường!
Như thể đã gạt bỏ sĩ diện.
Thịnh Đường nhịn cười, cô hắng giọng trả lời.
Tiêu D8ã còn gửi hai dòng bình luận.
Dòng thứ nhất: ?
Muốn hỏi thì cứ hỏi, đằng này thái độ lại không tốt.
Thịnh Đường chỉ ồ một tiếng thiệt dài, cô tin chắc Tiêu Dã đang nín thở kìa, đoạn cô nói bâng quơ:
Cũng không có gì.

Cô nói tiếp,
Nếu anh ấy tự mình ra trận, cộng thêm chứng cứ đầy đủ, lãnh đạo trong Viện cũng sẽ xem xét cẩn thận.

Tiêu Dã nghe thấy thế bèn hỏi dồn,
Vậy còn đoàn đội thì sao? Cậu ta muốn lập lại hay...

Thịnh Đường xem thời gian gửi tin, chừng năm phút5 sau khi cô đăng bài trên khoảnh khắc WeChat, mà lúc ấy cô đang bận tán dóc với Tư Thiệu, không rảnh lướt điện thoại...
Cô tưởng chỉ mình cô mất ngủ thôi chứ.
Tiêu Dã gọi cuộc điện thoại này cũng rất buồn bực, anh biết Thịnh Đường xấu bụng muốn anh cúi đầu trước Giang Chấp.

Thế anh rảnh đi hỏi chắc? Em chuyển sang làm sáng tạo văn hóa, anh cũng làm ông chủ đấy thôi.
Anh dỗi.
Trong lòng cậu cảm giác, hình như sau khi đến Đôn Hoàng, sư phụ cười rất dễ thương, vả lại lần nào cũng cười vì vui vẻ.

Dù sao thì anh ấy bảo sẽ nói chuyện với bên lãnh đạo.

Tiếp sau đó là Thẩm Dao cũng gửi: ? +1
Ngoài ra còn 3có rất nhiều tin nhắn của bạn bè khác xen giữa.

Không biết.
Thịnh Đường nằm ườn ra,
Nếu như hang động được mở lại thì chắc chắn phải có đoàn đội, chiêu mộ lần nữa chứ sao.


Vậy..

Đậu Chương thấy Thịnh Đường sắp cúp máy, cậu vội vàng nói với về phía điện thoại.

Tạm biệt sư bá!

Anh vui vẻ nói,
Vai vế của anh tăng thêm một bậc à, nhóc đệ tử của em cũng được đấy. Miệng ngọt, anh thích lắm, chắc thầy anh cũng thích thằng bé lắm nhỉ.

Tuy Tiêu Dã thấy thẹn với Hồ Tường Thanh, nhưng lần nào nhắc đến ông cũng đều gọi một tiếng thầy.

Chẳng qua em thấy Đôn Hoàng đúng là một bảo tàng, từ xưa đến nay chưa bao giờ hết bí mật, càng đào sâu càng hấp dẫn.

Đương lúc cô nói chuyện thì Đậu Chương từ ngoài bước vào.
Một lát sau, cậu cũng cầm một hũ kem ra ban công, ngồi đối diện Thịnh Đường để ăn cùng với cô.
Chợt nghe Thịnh Đường nói.
Giọng khá lớn, để Tiêu Dã ở bên kia cũng có thể nghe thấy.
Tiêu Dã cũng không phải ông già bảy tám chục tuổi, tai vẫn còn thính lắm, hai tiếng
sư bá
này khiến anh giật cả mình, một lúc sau mới nhớ ra cậu nhóc tên Đậu Chương kia..
[?]
[Đâu rồi?]
Thịnh Đường ngưng cười, không cần đoán cũng biết đây mới là chuyện anh quan tâm, còn chuyện gì có thể khiến cho người kiêu ngạo như công tử Tiêu bồn chồn như thế.

Tưởng WeChat của em? Sao thế? Có chuyện gì đâu.

Thịnh Đường nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Tiêu Dã, không nhịn được bật cười, anh ấy điên rồi à?
Đoạn cô gọi lại cho anh.
Thịnh Đường ăn nốt miếng kem cuối cùng trong hũ, thản nhiên đáp.


Không liên quan tới Giáo sư Hồ, cậu nhóc dựa theo vai vế của Giang Chấp gọi thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.