Chương 553: Chính là khắc tinh của anh


Kết quả đến nửa đêm, Thịnh Đường, Kỳ Dư và La Chiếm ở Đôn Hoàng, Tiêu Dã với Thẩm Dao ở Hàng Châu và Quảng Nguyên đều đồng thời nhận được tin8 nhắn của Giang Chấp.

Ở trong nhóm.

Sao có thể...
Kỳ Dư thấy chỉ có bản thân mình sống không tốt.
La Chiếm đứng dậy duỗi lưng, trông rất uể oải lại thốt ra một câu đầy nội hàm.
Ba tin đầu tiên đều là ảnh.
Bức thứ nhất chính là ảnh chụp bản phác thảo của Tiết Cố Tiên ghép với bản 9dập sao chép.

Này...
Anh gọi La Chiếm đang định về phòng ngủ.

Cậu muốn quay lại lắm à?

Ở nước ngoài chẳng phải tốt hơn à, sao lại phải quay về?
Tối nay, đầu tiên bị Chloe oanh tạc một trận khiến anh muốn điên lên, cuối cùng anh phải đề nghị chia tay. Sau đó tới điện thoại của Trình Tần, than thở cả buổi.
Tiêu Dã tựa lưng vào đầu giường, một tay cầm điện thoại, tay còn lại bị anh cắn đến sắp trụi hết móng.
Sau ngẫm lại, sao mình lại ngồi dậy rồi?
Kỳ Dư nhíu mày, ném điện thoại sang một bên.

Về cái gì. Tôi không về đâu.
Dứt lời, anh đứng dậy toan bỏ đi.

Không liên quan tới vật chất, trong lòng đau khổ vì không có tín ngưỡng thôi.

Kỳ Dư ngẩn người ra.
Một lát sau, anh thầm nghĩ trong bụng... trong nhóm có ai nói chuyện không nhỉ?
Anh lại nghĩ, hình như mình đã tắt âm báo của nhóm thì phải?
La Chiếm bất thình lình lên tiếng làm Kỳ Dư giật mình, quay đầu lại.
Nét mặt La Chiếm rất chân thành, không chút giễu cợt hay đùa giỡn. Anh nói:
Về đội thôi.

Lấy làm lạ, anh bước tới duỗi cổ ngó một cái, lại lấy điện thoại của mình ra mở nhóm lên xem thì hiểu rõ mọi chuyện.
La Chiếm ngồi cạnh mà Kỳ Dư vẫn lơ đi, tâm trí đều dồn hết vào mấy tin nhắn Giang Chấp vừa gửi.
La Chiếm thở dài, rõ ràng không buông xuống được, đã qua nhiều năm như thế mà vẫn không gỡ được nút thắt.

Quay lại thôi.
Anh mở miệng nói.
Kỳ Dư mỉm cười, liếc nhìn cổ tay rồi bảo:
Bỏ tay ra, đừng động tay động chân.

Nhưng La Chiếm lại không làm theo lời anh, vẫn siết chặt cổ tay anh.

Tôi nói sai à? Nếu trong lòng cậu không có hang động không có bích họa, há lại cãi nhau với tôi chỉ vì chuyện làn váy Phi Thiên tung bay về phía nào?


Tôi... tôi có trách nhiệm với khách hàng thôi!

... Đáng ra anh không nên mở ra xem!
Kết quả, trời sắp sáng mà anh vẫn còn lăn đi lăn lại trên giường.

La Chiếm, chẳng phải cậu từng nói dù tôi quyết định thế nào thì cậu vẫn ủng hộ tôi à, anh cũng nghĩ giống Giáo sư Hồ sao?


Nếu hang số 0 không có cơ hội mở lại, nếu như cậu sống vui vẻ suốt hai năm qua thì tôi chẳng còn gì để nói, cũng chẳng muốn khuyên cậu.
Hiếm khi La Chiếm nghiêm túc như thế.

Nhưng trong lòng cậu vẫn nhớ mãi mình là một nhà phục chế, dù cậu đi hay quay lại thì trái tim cậu vẫn luôn ở trong hang động thôi.


La Chiếm, cậu tính làm cố vấn tâm hồn à? Đừng ra vẻ đạo đức gia nữa.

Tài liệu nhiều nhất là về
Mặt Nạ Cáo
.
Chính là thứ trông như thực vật lại không phải là thực vật mà cô từng thấy trong phòng triển lãm.
Tin thứ tư là một câu Giang Chấp đính kèm:
[Lập lại đội ngũ Sáu Viên Thịt Băm. Có lòng thì quay về, không5 thì xem như đã quấy rầy.]
Đêm ở Quảng Nguyên rất yên tĩnh.
Thẩm Dao có vẻ ung dung hơn Kỳ Dư.
Cô so sánh cẩn thận mấy tấm hình mà Giang Chấp gửi, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng khi nhìn mấy dấu vết do bọn trộm để lại.
Một lúc lâu sau, cô đứng dậy lấy tập tài liệu trên giá sách, mở nó ra. Bên trong là tài liệu cô đã thu thập trong hai năm qua.
Không nhịn được lại nhìn tin nhắn trong nhóm.
Mấy tấm hình kia cứ lượn qua lượn lại trước mắt anh.
Chắc chắn không ai quay lại đâu!
Dù sao người nên đi thì đi rồi, đổi nghề cũng đổi rồi, ai lại từ bỏ cuộc sống hiện tại để chui vào hang lần nữa chứ?
Bức thứ hai là hình dấu vết của bọn trộm hang động ở gần hang số 0.
Hình thứ ba là bản đồ sao trong chính điện6 lăng mộ thời Hán.
Đoạn, nằm xuống rồi tự nhủ thầm: ngủ đi, mau ngủ đi, mai còn phải họp nữa...
Không đúng, bây giờ Kỳ Dư và La chiếm đều ở Đôn Hoàng, còn có Đường Đường... Chẳng phải bọn họ sẽ biết tình huống ở hang số 0 nhiều hơn à?
Phiền quá!
Đoạn ném điện thoại sang một bên rồi nằm xuống.

Anh hai à, anh lớn rồi, chúng ta có thể sống yên ổn chút được không. Chloe gọi cầu cứu tới tận chỗ em rồi, anh rảnh quá hóa khùng à?

Khó khăn lắm mới thấy buồn ngủ, chợt nghe điện thoại réo vài tiếng.
La Chiếm cười cười, buông tay Kỳ Dư ra rồi sờ điện thoại, nhìn thoáng qua nhóm chat:
Suy nghĩ của vị đại thần này cũng tỉ mỉ, cẩn thận lắm. Tôi nghĩ tối nay mọi người đều mất ngủ cho xem.

Kỳ Dư nghe xong, ngồi xếp bằng dưới đất.
Chân mày Kỳ Dư nhíu lại như bánh quẩy...
Nhưng anh không giãy giụa hay né tránh, chỉ đứng đó nghe La Chiếm nói.

Tính khi nào về Đôn Hoàng?

Anh thấy Giang Chấp chính là khắc tinh của mình!
Nhóm Sáu Viên Thịt Băm im hơi lặng tiếng suốt hai năm nay lại có tin nhắn.
Gian3g Chấp nhắn bốn tin.
Sao lại trùng hợp đến vậy, một bản dập sao chép há lại có thế ghép với bản phác thảo được tìm thấy ở nơi xa xôi thành một khối hoàn mỹ như thế?
Hơn nữa ai lại xấu xa như vậy? Một hang động đã nằm đó trăm ngàn năm qua, vì cớ gì lại đi trộm đồ trong đó?

Thật ra Kỳ Dư cậu chỉ thuộc về Đôn Hoàng, thuộc về hang động mà thôi. Hai năm trước cậu tới làm việc ở viện bảo tàng vì gia đình, điều kiện tốt hơn hẳn nhưng cậu có ngủ ngon được không? Giờ cậu trở về đây, trông coi Đôn Hoàng nhưng lại không dám vào hang động. Giáo sư Hồ tìm cậu hết lần này đến lần khác, cậu bảo bản thân hết hứng phục chế bích họa rồi, có đúng thế không?
La Chiếm chân thành nói.

Chẳng qua cậu thấy có lỗi với Giáo sư Hồ, với mọi người. Cậu thấy mình đã phản bội tín ngưỡng Đôn Hoàng, phản bội đội ngũ Sáu Viên Thịt Băm cho nên không còn mặt mũi quay lại, bởi cậu hiểu rõ cho dù hang số 0 không bị đóng thì cậu vẫn sẽ bỏ đi vì chuyện cá nhân.
Ảnh chụp rõ ràng, câu nói đơn giản, tác phong đúng kiểu Giang Chấp.
Kỳ Dư không còn thói quen ngủ sớm kể từ khi bày hàng, mặc dù công việc hằng ngày không nhiều đến thế, nhưng cũng phải bận rộn đến tận nửa đêm mới kết toán xong.
... Liên quan gì đến mày? Mau ngủ thôi!
Có lòng thì về, không thì xem như quầy rầy... Ý gì đây? Nếu như các thành viên trong Sáu Viên Thịt Băm không về đủ, cậu ta tính chiêu mộ lần nữa sao?

Tôi không tin, khoan nói tới Thẩm Dao, cô ấy vẫn nằm trong thể chế. Đường Đường nay đã là đại thần trong giới sáng tạo văn hóa rồi, há lại muốn chui vào hang động nữa? Cả Tiêu Dã cũng thế. Người ta là công tử nhà giàu, làm ăn thuận lợi, đi đến đâu cũng được gọi một tiếng Giám đốc Tiêu, vì sao phải quay trở lại Đôn Hoàng? Chẳng lẽ có khuynh hướng thích bị ngược đãi à?

La Chiếm để điện thoại sang một bên,
Trong nhóm, Giang Chấp đã nói rất rõ, có lòng thì về, không thì xem như quầy rầy rồi. Anh ấy có ép buộc hay bắt cóc vô đạo đức đâu? Quay lại hay không là quyền quyết định của mọi người. Nếu hài lòng với tình trạng hiện nay thì không cần quan tâm đến nó.

Kỳ Dư im lặng không đáp.
La Chiếm nói tiếp:
Tôi cảm thấy Giang Chấp rất thông minh.

Kỳ Dư ngước mắt nhìn anh.
Anh nhìn lại,
Vì anh ấy biết rõ mọi người thật sự sống không vui vẻ.

Anh đã kiểm tra phần cài đặt, không bật chế độ không làm phiền.
Ừ...
Tiêu Dã gõ ngón tay lên bàn đầy bực dọc. Một lúc lâu sau, anh cảm thấy... bản thân nhạy cảm quá rồi, việc người khác có quay lại hay không liên quan gì tới anh? Cuộc sống hiện tại của anh không tốt à?
Anh cười khẩy rồi ném điện thoại lên giường.

Lần này Giang Chấp trở lại, có thể thấy cậu vui vẻ hơn bao giờ hết, bằng không sao đêm đầu tiên ở nhà cũ lại không ngủ được?

Kỳ Dư nghĩ ngợi một lúc lâu mới tìm được một lý do,
Dù sao cũng là khách từ phương xa, vả lại chuyện này có liên quan đến bố tôi, cho nên tôi phải chuẩn bị cho tốt thôi.

Tối nay Tiêu Dã cũng không ngủ được, cho dù đã họp cả ngày mệt muốn chết, nhưng về đến nhà, nằm trằn trọc trên giường.
Mỗi lần nhắm mắt lại, bên tai lại văng vẳng câu nói của Giang Chấp:
La Chiếm duỗi tay nắm lấy cổ tay Kỳ Dư.
Kỳ Dư quay đầu nhìn anh.
Cô trầm ngâm.
...
Anh vừa rảnh tay thì nhìn thấy tin nhắn trong nhóm.
La Chiếm tắm xong đi ra thì nhìn thấy Kỳ Dư ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào điện thoại, bất động như khúc gỗ.

Khách hàng sẽ không nhận ra. Cho dù cậu khắc thêm đóa hoa hay bớt một đám mây thì khách cũng chẳng nhận ra.
La Chiếm nói trúng tim đen.
Kỳ Dư mím môi, sắc mặt trở nên khó coi.
La Chiếm cười đáp,
Đừng dời vấn đề lên tôi. Kỳ Dư à, lựa chọn của cậu do chính cậu quyết chứ không phải tôi.


Nên lại cầm điện thoại lên, mở nhóm ra xem.
Vẫn là bốn dòng tin nhắn của Giang Chấp.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.