Chương 581: Khoe của còn không biết xấu hổ


Đám Viên Húc đã bị thiệt hại nặng nề, Trình Tần không thể lường được Khúc Phong có thể hèn hạ đến độ quấy rối từng người8 trong đội của cô.

Từ lần báo cảnh sát lúc trước, cô đã mơ hồ có cảm giác lần này Khúc Phong sẽ ngang ngược hơn3, chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói nữa. Cảnh sát cũng quan sát một thời gian, họ thông báo không phá9t hiện ra dấu vết của Khúc Phong.

Trình Tần hiểu rõ Khúc Phong, dù sao trước đây cô cũng từng làm thám tử tư nê6n vẫn phải có năng lực lẩn tránh tầm mắt của cảnh sát. Cô đang chờ Khúc Phong để lộ đường lui của mình, đám Viên Húc nế5u không suýt bị tai nạn trên đường thì lại có chậu hoa đột nhiên rơi xuống sượt qua đầu. Hay nếu không thì sẽ là những cuộc gọi khó hiểu, thậm chí có người còn nói hình như mình đang bị theo dõi.
Lời này tựa như đã kéo một làn sương lạnh lẽo đến phủ kín xung quanh, đủ để khiến bầu không khí trong phòng trầm xuống.
Đừng nói đến Trình Tần, ngay cả những người ngồi nghe cũng lạnh sống lưng nữa là.
Giang Chấp bắt trúng ngay trọng tâm, anh lắng nghe xuyên suốt câu chuyện nhưng nghe đến đây, anh mới lên tiếng:
Gã uy hiếp em đúng không.

Trình Tần không ăn nổi nữa, bèn đưa tay lên, sau đó dùng hết sức chà chà lau lau khuôn mặt mình, hồi lâu sau mới lầm bầm:
Sao lúc đầu mình lại thích thằng cha này vậy trời…

Đối với chuyện này, Thịnh Đường tức giận nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Khúc Phong là người không đàng hoàng, do gã dẻo miệng nên hồi trước Trình Tần mới thích gã. Nhưng Thịnh Đường không thích đàn ông miệng lưỡi trơn tru nên cô cũng không có ấn tượng tốt với Khúc Phong. Nhưng tình yêu đã ập đến thì phải làm thế nào? Trình Tần vốn là người giàu tình cảm, thế nên đã móc hết ruột gan cho Khúc Phong nhưng kết quả lại phí phạm một tấm lòng chân thành.
Bất kể cô làm gì thì vẫn luôn có cảm giác như bị theo dõi từng giờ từng phút. Nhất là lúc về đến nhà, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn. Mãi đến một ngày nọ, cô đã phát hiện ra manh mối.
Cô tìm được sáu chiếc camera ở nhà mình!
Nói đến đây, Trình Tần không khỏi rùng mình, cánh tay nói hết da gà da vịt:
Sáu chiếc… camera ẩn! Tự mình tìm được sáu chiếc, sau đó mình mời nhân viên chuyên nghiệp đến kiểm tra thì lại tìm thêm được bốn chiếc nằm trong góc khuất.

Sau khi báo cảnh sát, khỏi cần phải nói đến thái độ nhận lỗi thành khẩn như thế nào. Người nọ cứ tự trách mình uống rượu hỏng việc mãi, đồng thời còn bằng lòng bồi thường tổn thất cho Viên Húc.

Chuyện đó không phải là ngoài ý muốn đâu.
Trình Tần ngồi ở bàn ăn, tức đến ngứa răng,
Nếu là ngoài ý muốn thật thì dạo này có nhiều chuyện tương tự lắm.

Trình Tần không lạ gì thủ đoạn sắp xếp mọi chuyện trông có vẻ như ngoài ý muốn thế này, giống hệt cách mà Khúc Phong bày mưu tính kế cho khách hàng trước đây vậy, cô nhìn mãi thành quen.
Tóm lại, không có một ai trong đội may mắn thoát được, ít nhiều gì cũng gặp chuyện.
Đến khi Viên Húc bị tai bay vạ gió đến mức bị chấn thương phải vào viện.
Nói ra thì chuyện chẳng liên quan gì đến Viên Húc cả, anh ta đến một quán ăn dùng bữa, nào ngờ gặp phải hai người uống say đánh nhau. Một người trong đó đập chai rượu ném về phía người kia, Viên Húc nằm không cũng bị dính đạn.
Câu này nhắc nhở Thịnh Đường và Tiêu Dã.
Nhất là Tiêu Dã, bỗng dưng nét mặt rất khó coi. Chính xác, Khúc Phong lén lút lắp đặt camera với mục đích giải tỏa nỗi nhớ nhung? Không hề, bên cạnh việc cho gã nhìn trộm thì quan trọng nhất là có thể chụp được các bức ảnh buộc cô phải ngoan ngoãn nghe lời.
Trình Tần khó khăn lắm mới gật đầu, khô khốc nói:
Đúng, gã dùng số điện thoại nặc danh gửi mấy bức hình cho tôi.
Nói rồi, cô lấy điện thoại ra ấn ấn rồi đưa cho Thịnh Đường.

Sau đó thì sao?
Cô hỏi.
Trình Tần thả tay xuống, da mặt trắng nõn bị cô ấy lau đến mức đỏ ửng lên, chứng tỏ cô ấy đã chà tay rất mạnh. Ánh mắt của Trình Tần dần dần trào dâng sự phẫn nộ,
Tên cặn bã kia vẫn không chịu xuất đầu lộ diện, nhưng đúng là đã làm không ít chuyện.

Ngoại trừ những người cùng đội bị liên lụy, sau đó cô còn phát hiện ra nhiều điểm bất thường khác.
Thịnh Đường nhận điện thoại, xem xong thì tức đến nỗi hét lên:
Đúng là đồ không biết xấu hổ.



Anh nhìn với.
Tiêu Dã không nghĩ nhiều, chồm người về trước chui đầu vào xem.

Trình Tần không kịp ngăn cản, điện thoại đang mở bức ảnh cô vừa tắm xong bước ra khỏi bồn tắm, lại bị anh nhìn hết không sót cái gì. Thịnh Đường nào ngờ Tiêu Dã cũng đưa đầu đến nhìn, ngạc nhiên giây lát rồi lập tức tắt điện thoại theo phản xạ có điều kiện:
Tiêu Dã!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.