Chương 588: Cũng hợp tình hợp lý ghê nhỉ


Đây cũng là nguyên nhân khiến Thịnh Đường và Trình Tần hoảng hốt, huống chi là Kỳ Dư?

Thường thì Thịnh Đường sẽ 8không lo mấy vụ đánh nhau như thế này, chẳng ai rõ liệu Giang Chấp biết đánh lộn hay không, dù sao bọn họ cũng chưa từn3g trông thấy anh đánh nhau bao giờ, trừ hai năm trước đấm Tiêu Dã một cú.

Nhưng Tiêu Dã thì khác, mặc kệ Giang 9Chấp ra sao, chỉ cần có Tiêu Dã ở đó thì ổn hết. Theo lời của Trình Tần thì hồi đó Tiêu Dã suýt chút nữa đã đánh chết K6húc Phong rồi, công phu quyền cước chắc chắn không thành vấn đề.
Ba gã đánh người kia vừa vào đồn cảnh sát thì tỉnh táo lại ngay, họ thành khẩn xin lỗi, liên tục thừa nhận sai lầm của mình, đồng thời hứa sẽ phụ trách toàn bộ tiền thuốc men, chỉ mong chuyện lớn hóa nhỏ, dù sao cũng chỉ rượu vào lời ra, nóng tính nên mới thế.
Tuy Tiêu Dã tức anh ách nhưng cũng đồng ý giải hòa.
Lúc Giáo sư Hồ chạy tới đồn cảnh sát đã là nửa đêm, sau khi nhìn thấy mấy người bọn họ thì rất tức giận, nói trước mặt bao người:
Mấy đứa lại gây sự, có đứa nào tính đứa đó. Bắt đầu từ hôm nay trở đi tạm dừng công việc, ở nhà tự kiểm điểm cho tôi.

Kỳ Dư không cam lòng,
Đã có phát hiện mới mà còn đóng cửa hang động? Sư phụ điên rồi à?


Cậu thử nói câu này với sư phụ xem.
Tiêu Dã nói.
Kỳ Dư không dám... Rồi ngước mắt nhìn Giang Chấp,
Giáo sư Giang...


Cậu nhìn tôi với La Chiếm rồi nhìn lại mình đi.
Trong lòng Tiêu Dã không vui.
Giang Chấp quay mặt lại lườm Tiêu Dã một cái thì bị Thịnh Đường quát:
Đừng nhúc nhích.
Khiến anh không dám cục cựa, chỉ nói:
Không biết bảo vệ đầu mình hả? Bị ngu à?


Sao lại chơi đểu trong cả chuyện bị đánh thế hả? Úi đau đau đau.
Tiêu Dã vội vàng ra hiệu Trình Tần nhẹ tay chút.
Về tới ký túc xá, ba người đàn ông kia cứ rên rỉ suốt, nên xức thuốc thì xức thuốc, nên xoa mặt thì xoa mặt. Trình Tần lo cho Tiêu Dã, Thịnh Đường chăm sóc Giang Chấp, Kỳ Dư là đàn ông con trai không rành mấy việc chăm sóc người bị thương, cho nên Thẩm Dao cũng thức chăm sóc cho Kỳ Dư lẫn La Chiếm.
Nếu dùng
mặt mũi bầm dập
để hình dung Tiêu Dã chẳng sai chút nào, lúc Trình Tần bôi thuốc cho anh nói:
Phí phạm gương mặt này quá, mà mấy tên kia cũng kỳ thật, chúng không biết đạo lý đánh người không được đánh vào mặt à.

Không nhắc thì thôi, hễ nhắc tới thì Tiêu Dã lại tức anh ách, bưng gương ngắm nghía một hồi, bực tới mức nghiến răng. Trình Tần thấy thế bèn giật tấm gương lại rồi bảo:
Anh đừng nhìn nữa, càng nhìn càng buồn hơn.

Mà La Chiếm lại là người có giá trị vũ lực cao5 nhất trong nhóm Sáu Viên Thịt Bằm.
Nhớ năm đó anh từng bị Giáo sư Hồ phạt rời khỏi thành phố vì tội đánh nhau. Thịnh Đường từng nghe qua chuyện đấy, lần đó La Chiếm đánh vỡ đầu đối phương mà.
Vũ lực không giải quyết được chuyện gì, nhưng bị người khác đấm thì ai lại muốn người thân mình chịu thiệt kia chứ?
Thẩm Dao tỏ vẻ đồng ý.
Tiêu Dã lắc đầu nói:
Đừng hòng nghĩ thế, mọi người cứ nhìn đi. Chắc chắn sáng mai sư phụ sẽ dẫn người tới đóng cửa hang lại. Lần này ông ấy giận lắm đấy, không chuyển chúng ta đi chỗ khác là may rồi.

Cũng đúng, những gì Giáo sư Hồ đã nói dễ gì rút lại kia chứ.
... Nửa tiếng sau, cả đám người bước vào đồn công an.
Đáng ra tối nay rất vui vẻ, nào giờ vui quá hóa buồn.
Ba người Thịnh Đường các cô không chút thương tích nhờ có người trong nhà hàng ngăn lại, nhưng Kỳ Dư thì thảm rồi, trán sưng một cục. Do anh trông thấy đám La Chiếm bị đánh nên lao vào, kết quả bị người ta đạp một cú, trán đập vào chân bàn.
Trình Tần bèn nhẹ tay thoa thuốc cho anh.
Thịnh Đường trả lời thay Giang Chấp:
Chẳng phải bảo vệ đầu là điều cơ bản à? Vả lại, Tiêu Dã anh chỉ bị thương ngoài da, còn Giang Chấp bị đánh mấy cái, anh xem đi, tay chân đều bị bầm tím hết rồi. Anh ấy bị nội thương, thật sự nghiêm trọng hơn anh nhiều.

Tiêu Dã nghe thấy thế thì nhịn đau cười ha hả,
Đường Đường, em cẩn thận bị cậu ta dụ đi mất đấy.

Kỳ Dư thốt lên đầy đau khổ:
Nhưng bọn em là người bị hại mà.

Giáo sư Hồ tức giận trừng mắt hỏi:
Thế đứa nào gây sự trước? Đứa nào ra tay trước?

Hai câu hỏi này như tát thẳng vào mặt cả đội Sáu Viên Thịt Bằm, chẳng ai lên tiếng. Cuối cùng, sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Giáo sư Hồ không thèm nói bọn họ nữa mà lái chiếc xe cà tàng bị lệch kính chiếu hậu đi.
Tiêu Dã nhìn sang La Chiếm ở đối diện, mặt mụi te tua chẳng thua gì anh, trong lòng cũng cân bằng lại phần nào. Nhưng tới khi nhìn thấy Giang Chấp thì không khỏi tức giận.

Cả đám đều bị đánh, sao chỉ có mặt cậu không bị sao thế?

So ra thì gương mặt của Giang Chấp xem như
vẫn còn nguyên vẹn
, nhưng gò má có vết bầm, khóe miệng cũng sưng lên. Thịnh Đường đang xử lý vết thương trên miệng của anh nên anh không tiện đáp lại, đành mấp máy môi nói:
Cậu mù hả?

Tiêu Dã trợn mắt, kìm những gì muốn nói xuống.
La Chiếm lại lên tiếng, nghiến răng chịu đau,
Giáo sư Hồ đã cấm chúng ta vào hang, xem ra tiến độ công việc lại chậm trễ mất rồi.


Thôi cứ dưỡng thương cho tốt vào, thế này cũng chẳng thể vào hang được.
Kỳ Dư có thể tự xử lý vết thương của mình, anh vừa thoa thuốc tiêu sưng vừa nói,
Lỡ không được thì để tôi với Thẩm Dao lén vào hang, dù sao Giáo sư Hồ cũng không biết.


Úi da, đầu của tôi...
Giang Chấp bỗng dựa đầu vào vai Thịnh Đường, ra vẻ yếu đuối,
Chóng mặt quá...

Tiêu Dã trừng mắt hỏi:
Đạp trúng đầu cậu hay sao? Chẳng phải cậu đã bảo vệ phần đầu rồi ư?

Phản ứng đầu tiên của Thịnh Đường cũng giống Tiêu Dã, giỏi đóng kịch thật.
Nhìn chiếc xe đi xa dần, Trình Tần tỏ vẻ khó hiểu:
Không chỉnh gương chiếu hậu ngay ngắn sẽ ảnh hưởng tới việc lái xe đấy, còn dễ xảy ra tai nạn nữa.

Thịnh Đường thở dài đáp:
Không sao đâu, dù sao thầy ấy lái chậm lắm, không xảy ra chuyện gì đâu.

Sau đó, gần như một người đã dìu một người bị thương về.
Lúc ngồi trong xe cảnh sát, Kỳ Dư còn nói:
Hú hồn, tôi còn tưởng lỡ đụng trúng thì chết chắc rồi, may mà mấy phim truyền hình toàn bịp bợm.

... Kỳ Dư thật sự không biết đánh nhau.
Còn ba người biết đánh đấm thì ngồi im, phối hợp trả lời câu hỏi của cảnh sát, gục đầu xuống trông suy sụp vô cùng. Quần áo rách nát, bẩn thỉu, mặt mày xanh tím, khóe môi còn chảy máu. Trông mất mặt thật sự.
Thịnh Đường không hiểu ý của Tiêu Dã, lại nhìn thoáng qua vết thương trên người Giang Chấp, đúng là bị nội thương mà.
Trình Tần bôi thuốc cho Tiêu Dã xong, làu bàu:
Lúc trước em thấy anh được việc lắm mà, tối nay sao thế? Chẳng làm được gì còn gây sự.


Đúng đó, lúc ném chai rượu qua, em còn tưởng anh giỏi đánh lộn lắm.
Thịnh Đường nói.
Giang Chấp dựa vào người Thịnh Đường, dáng vẻ uể oải,
Tôi bảo vệ mặt chứ có phải đầu đâu, chắc đầu tôi bị đạp trúng một cú rồi, đám người kia ác ghê.


Thịnh Đường nghe xong thì bắt đầu lo lắng, hai tay đỡ lấy anh rồi săn sóc hỏi:
... Có nặng lắm không? Hay đi bệnh viện chụp X-quang nhé, lỡ bị chấn thương sọ não thì sao?



Không sao, em đỡ anh vào phòng nằm nghỉ một lát, quan sát một đêm hẵng tính.


Thịnh Đường thấy thế vội làm theo.

Kỳ Dư lo lắng nhìn bóng lưng Giang Chấp,
Mong đừng bị di chứng gì, lỡ đầu óc không sáng suốt thì sao sửa được bích họa, ôi...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.