Chương 602: BÊN TRONG CẤT GIẤU THỨ GÌ


Dưới chân đều là bích họa, mỗi động tác của Kỳ Dư lại khiến người khác xót như cắt trúng thịt. Dưới tình thế nguy cấp Giang Chấp lao tới toan8 giữ chặt Kỳ Dư lại, ai mà ngờ bình thường trông Kỳ Dư yếu ớt tay trói gà không chặt lại mạnh đến thế, vùng khỏi sự khống chế của Giang Chấp3.

La Chiếm xuống sau, trông thấy cảnh này lập tức chạy tới giúp một tay. Bấy giờ Kỳ Dư mới bị chế ngự, lôi kéo đến cửa hang. Làm xon9g xuôi, hai người đàn ông khỏe mạnh như La Chiếm, Giang Chấp mệt tới thở hồng hộc.
Quả nhiên, chỉ là một phần trong số đó.
Nội dung của hai bức bích họa còn lại cũng rất đáng nghiên cứu, đều tiến hành theo từng cái một.
Nhưng Kỳ Dư nào chịu dừng lại, toan lao tới trước6 nhưng La Chiếm giữ chặt. Chỉ thấy anh duỗi hai tay về phía trước, không ngừng quơ quào, hai mắt đỏ bừng, gào hét.
Báu vật! Bỏ tôi ra! Chún5g đều là của tôi!

Vô cùng bất thường.
Cảnh chiến tranh được chia làm vài phần, nội dung xoay quanh tình hình trận chiến, cảnh giao tranh ác liệt ngoạn mục. Tất cả hợp lại thành một câu chuyện chiến tranh hoàn chỉnh.
Nội dung của bích họa rất quen thuộc, một trong số đó chính là
Thần tộc
mà Giang Chấp tiếp nhận phục chế.
Nội dung tường Bắc có hai phần, một phần là bóng ngọn núi, một người nữ ngồi trên cao, phía dưới người nọ có mười người. Mười người này đều là hình nữ, không biết đang nói gì. Vẻ mặt bọn họ khác nhau, bút pháp rất tinh tế tỉ mỉ.
Phần tiếp theo là người phụ nữ ngồi trên cao khi nãy nằm giữa sơn mạch, dưới núi có rất nhiều người, vẻ mặt kẻ đi đầu buồn thảm.
Trước đó tinh lực của mọi người đều dồn hết vào bích họa bản đồ sao ở hang Tây, nghe anh nhắc tới, Tiêu Dã vỗ trán nói.
Trong hang Đông có rất nhiều tranh lụa cuộn, tuy bích họa ít nhưng vô cùng quý giá và chấn động đấy. Mấy người đoán xem tôi đã thấy gì?

Giang Chấp nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Dã, Thịnh Đường đứng cạnh anh, ngay sau đó hai người đồng thanh nói:
Thần tộc.

Tường phía nam chia làm bốn phần, phần thứ nhất miêu tả một ngọn núi, có thứ gì đó trông như rồng chiếm lấy đỉnh núi, hai mắt sáng ngời nhìn về phương xa, thở ra từ miệng. Bầu trời bên sáng bên tối. Phần thứ hai ở giữa mấy ngọn núi, có những sinh vật mặt người thân rắn đang đi lại. Phần thứ ba được chia làm hai phần nhỏ, một phần là hai người giết sinh vật mặt người thân rắn, phần còn lại thì có sáu sinh vật mặt người thân rắn đang làm gì đó ở trên núi.
Phần thứ tư vẫn là bối cảnh ngọn núi, nhưng ngọn núi này rất hoang vu, không cỏ cây, có thứ gì đó giống quái vật, thân đỏ, chân như chân bò hay ngựa, trong miệng ngậm một thứ, nhìn kỹ thì phát hiện đó là một cái chân.
Kỳ Dư là người làm nghệ thuật tao nhã nhất trong đội, trước giờ làm gì có ánh mắt này?
Thừa dịp La Chiếm đang ngây người, Kỳ Dư giãy thoát khỏi La Chiếm khiến anh loạng choạng. Tiêu Dã thấy Kỳ Dư xông tới bèn đứng chắn trước cửa hang không chút do dự, há ngờ sức mạnh Kỳ Dư lại lớn đến thế khiến cả hai đều ngã xuống đất.
Tiêu Dã giật mình.
Dễ đoán đến thế à?

Sau lại nghĩ tới bản phác thảo của Tiết Phạn, choáng, đúng là rất dễ đoán.
Nhưng nội dung của ba bức bích họa khác hẳn với kinh Phật trong hang động bên trên, từ Bổn Sanh đến tượng màu. Hang động bên trên gọi theo cách nghiêm túc là động Phật. Còn bích họa ở đây, ngoại trừ bản đồ sao ở hang Tây có liên quan tới động Tàng Kinh đã được phát hiện thì càng thiên về văn hóa cổ đại hơn.
Ba mặt tường, bức đối diện là cảnh chiến tranh, thế giới hỗn loạn, lửa cháy khắp nơi, bên trên có một vòng xoáy chói mắt giống như một người không phải nhân loại đội trời đạp đất, đứng trong biển lửa cuồng bạo. Có một nhóm bóng đen cưỡi ngựa hai cánh xông tới, trận chiến hết sức căng thẳng. Bóng người như nam như nữa, vừa giống người lại giống yêu có vẻ là đối thủ của họ.
Tiêu Dã bị đè dưới đất, la lên đầy hung dữ.
Má nó! Chẳng phải bình thường cũng ăn như chúng ta à? Sao lại nặng như thế?

Trông cân đối như thế mà toàn là thịt à?

Diện tích hang Tây nhỏ hơn hang Đông, nhưng cũng có ba mặt bích họa, trên vòm chẳng có gì đặc biệt ngoài tảng đá.
Không chỉ La Chiếm, tất cả mọi người bao gồm Giang Chấp cũng ngây người ra. Ánh sáng ở cửa hang hơn hẳn trong hang, cho nên mọi người đều nhìn thấy rất rõ ánh mắt của Kỳ Dư.
U ám, thô bạo và tham lam.
Kỳ Dư chật vật đứng dậy, sau lại rên một tiếng rồi ngã lên người TIêu Dã. Bụng Tiêu Dã bị đè muốn ói ra ngoài. Anh nhìn thấy Giang Chấp đang nhíu mày, xoa cổ tay.
Xem ra phải mua bảo hiểm cho tay rồi, đúng là phải dùng sức mới có thể đánh ngất người khác.

Kế đó, Kỳ Dư bị kéo ra hành lang.
Bích họa trong hang động này dường như đang kể lại chuyện và người thời cổ đại.
Thịnh Đường nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở bức bích họa tường Bắc, cô chần chừ lên tiếng.
Đây là… sơn quỷ à?

Tình huống của Kỳ Dư không thích hợp ở dưới hang động, La Chiếm lại kéo anh ra ngoài.
Giang Chấp chợt hỏi Tiêu Dã.
Cậu từng bảo số bích họa trong hang phía đông rất ít?

Trong sáu người, chỉ có Giang Chấp mới nhìn thấy
Thần tộc
, nhưng chỉ là hàng giả.
Anh không biết
Thần tộc
hàng thật trông như thế nào, cũng chẳng rõ kích thước
Thần tộc
trong hang động ẩn lớn cỡ nào.
Điều ngạc nhiên hơn là hình thức của bích họa.
Nói chung, các bích họa trong hang đều được vẽ lên, cho dù là kỹ thuật vẽ tranh được dùng để thể hiện cảm giác không gian, suy cho cùng chúng đều nằm trên một mặt phẳng, sau đó phần khối nổi thì làm thành tượng màu.
La Chiếm định đưa anh đi, nào ngờ anh quay lại mặt hằm hằm nhìn vào La Chiếm.
Nếu không buông tôi ra thì tôi sẽ giết anh!

La Chiếm sửng sốt.
Vừa giống lại vừa khác.
Nội dung các bích họa trong hang này rất lạ lùng khó hiểu, phong cách vẽ tranh vô cùng tinh xảo độc đáo. Cộng thêm dưới lòng đất quanh năm không thấy ánh sáng, màu sắc thuốc màu trong hai hang động vẫn rất phong phú, nhưng nhà phục chế bọn họ đều có kinh nghiệm. Một khi tiếp xúc với ánh sáng hay không khí lưu thông quá nhiều thì vẻ rực rỡ trên bích họa sẽ không còn nữa.
Khi bước vào hang, nhìn ba mặt tường bích họa qua ánh sáng mờ nhạt. Lúc này anh mới biết nội dung trên bản phác thảo của Tiết Cố Tiên chỉ là muối bỏ biển thôi.
Chẳng ai biết tên thật sự của bích họa này là gì, dù sao họa sĩ ngàn năm trước cũng không khắc tên lên.
Theo lời La Chiếm thì từ khi Kỳ Dư bị kéo lên trên, anh cứ ngồi im lìm trước sơn môn. Một lúc lâu sau, anh mới bảo với La Chiếm rằng mình ổn rồi, muốn xuống dưới xem thế nào. La Chiếm thấy anh có vẻ không sao thì đồng ý, chẳng biết có phải do sốt ruột hay không mà tốc độ leo xuống của Kỳ Dư rất nhanh, La Chiếm vội vàng đuổi theo.
Giang Chấp quay đầu nhìn lối ra vào, cái bóng kia đã biến mất. La Chiếm nói hình như mấy thứ đó đều bám vào vách tường chung quanh, không lao lên trên, anh đã thấy rõ ràng khi leo xuống.
Nhưng bích họa trong hang động này, các nhân vật trong tranh đều dùng cách tạo khối nổi, ví dụ như người phụ nữ ở tường Bắc. Người nọ ngồi trên cao nhìn xuống dưới, cho nên phần trên là tác phẩm điêu khắc bằng đất sét tách ra khỏi bích họa, tạo cảm giác nổi mãnh liệt.

Có có người đứng giữa đất trời trong tranh chiến tranh, một nửa vẽ trên tranh, nửa kia được vẽ theo dạng tượng màu, chẳng qua không thấy cái đầu đâu hết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.