Chương 605: BỐN BỘ HÀI CỐT
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1352 chữ
- 2022-02-23 03:09:33
Cửa phòng sách vẫn đóng chặt.
Cũng may lúc Tiêu Dã thiết kế đã ốp một nửa kính lên cửa phòng nên dù đứng bên ngoài nh8ưng Thịnh Đường vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên trong phòng.
Có người vào phòng nhưng Giang Chấp vẫn không có phản ứng gì. Quả nhiên tất cả sự chú ý của anh đã đổ dồn vào bức ảnh.
Trong số đó có một bức ảnh chụp người phụ nữ trong hang động phía đông. Mấy chục tấm hình đã phác họa hoàn chỉnh bức bích họa kia, và có thể thấy rõ ràng hình dáng của người phụ nữ.
Trong lòng càng khổ sở thì cho dù chỉ có một chút ngọt ngào cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Kỳ Dư định bưng giúp cô, anh nói với vẻ kỳ lạ:
Quan trọng là anh cứ mơ hồ cảm thấy như mình đang sơ múi Giáo sư Giang vậy. Bây giờ anh ấy đang đau buồn khổ sở nên không để ý tới, đến lúc đỡ hơn lỡ như lại làm khó anh thì sao.
Không nói gì mà chỉ im lặng như vậy ôm anh.
Giang Chấp vòng tay ôm cô, cánh tay càng lúc càng siết chặt hơn, như thể muốn khảm cô vào trong cơ thể mình. Tay của anh nắm lấy eo cô, trời nóng như vậy mà tay của anh vẫn lạnh ngắt, như là tất cả nhiệt độ của anh đã ở lại trong hang động, ở lại nơi mà đầu lâu xuất hiện.
Đó cũng chính là người phụ nữ trong giấc mơ của Thịnh Đường.
Giang Chấp trước mặt cô cũng giống hệt như trong giấc mơ, chỉ chú ý đến cô ta.
Thịnh Đường: …
Nhưng dù thế thì chúng5 vẫn có thể thu hút tất cả sự chú ý của Giang Chấp. Anh đứng dựa bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm từng bức hình trên tường, từ chỗ Thịnh Đường đang đứng có thể nhìn thấy được gò má của anh. Trông có vẻ vô cùng phờ phạc, râu ria lởm chởm không cạo, cái cằm thì tiều tuỵ hơn.
Lúc anh đang mải suy nghĩ, ngón tay cái vẫn luôn vuốt cằm.
Nhưng Thịnh Đường lo cho tình trạng tâm lý của anh hơn.
Nếu ở đó không chỉ có một bộ xương, e rằng trong đó sẽ có một bộ là của Giáo sư Tiết Phạn.
Khả năng này đã tồn tại trong lòng tất cả mọi người kể từ khi phát hiện ra hang ẩn. Cho tới bây giờ, tất cả đều có dự cảm nhưng vẫn không ai nói ra, kể cả Giang Chấp.
Trình Tần nói mọi người không hề nhắc lời nào đến chuyện của hang số 0. Thật ra không phải là không đề cập tới mà là những chuyện liên quan đến Giáo sư Tiết Phạn có lẽ đã trở thành nỗi sợ dưới tận đáy lòng của cả nhóm. Mọi người cũng giống hệt như Giang Chấp, dù lòng đã biết nhưng vẫn không muốn chấp nhận.
Biết là đồ ăn cô tự tay làm nên Giang Chấp thở dài một tiếng, kéo tay cô qua nhìn hồi lâu, sau đó nâng lên bên môi mình khẽ hôn một cái.
Thịnh Đường cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, chỉ mới một giây trước trong lòng vẫn ghen bóng ghen gió
Nụ cười của anh bây giờ chỉ dừng lại ở khóe môi chứ không ở trong đáy mắt. Anh chỉ đang gắng gượng mỉm cười mà thôi.
Cô liếm môi, nói:
Sau này em sẽ nấu thường xuyên được không?
Giang Chấp nhìn cô nhưng lại như thấu qua người cô nhìn sang một nơi khác, khóe miệng khẽ nhếch lên:
Được.
Hiếm khi yên lặng như thế này.
Nhưng Thịnh Đường luôn cảm thấy như Giang Chấp vẫn đang kiềm chế một loại cảm xúc nào đó, là cảm giác đè nén mà khi bùng nổ ắt tâm trạng anh sẽ trở thành một đống hoang tàn. Cô ích kỷ nghĩ, bầu không khí nên yên lặng như thế này lâu một chút, lâu hơn một chút thôi…
Nhưng mà, chợt có người gõ cửa.
Kỳ Dư đứng trong bếp nhìn cô bận rộn, sau khi thấy cô nấu xong trà sữa bèn nói:
Trước đây anh cứ thấy một gã đàn ông lớn tướng như thế mà lại thích đồ ngọt kỳ quặc biết bao nhiêu, bây giờ mới biết, trong lòng anh ấy cay đắng như thế, hẳn là miệng chát lắm.
Thịnh Đường thở dài một tiếng, rót trà sữa vào một chiếc cốc gốm rất đẹp.
Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, cô thấy đau lòng khôn xiết.
Trong mắt anh đầy tơ máu, có vẻ như là mấy hôm nay không ngủ chút nào.
Giống như là đã đem tất cả hi vọng ký thác vào kết quả giám định, kiên trì hi vọng các ban ngành liên quan sẽ kết luận rằng: Không phải là Tiết Phạn.
Thịnh Đường thay Kỳ Dư chuẩn bị một bữa ăn đơn giản cho Giang Chấp rồi nấu thêm một ấm trà sữa. Anh thích ăn ngọt nên cô lại bỏ thêm đường.
Thịnh Đường thấy có bảy ngón tay của anh bị băng bó, ba ngón còn lại thì cũng sưng tấy.
Trình Tần nói với cô:
Cậu không biết lúc Giang Chấp bế cậu về trông ra sao đâu, đáng sợ chết đi được. Các ngón tay đều be bét máu, thậm chí lúc ấy mình còn nghĩ, bàn tay của anh ấy chắc bỏ luôn rồi.
Giang Chấp yên lặng ôm cô, rất lâu sau đó mới mở miệng, giọng khàn khàn:
Được.
Lúc ăn cơm anh không hề tức giận mà rất hợp tác, chỉ ngồi lặng lẽ đằng kia ăn cơm, nhưng điều kiện là cô phải ăn cùng với anh. Thịnh Đường vốn không định đi, cô kéo ghế ngồi bên cạnh và ăn cùng với anh.
Thậm chí cô mơ hồ có cảm giác rằng anh đang run rẩy.
Sau một lúc cô mới nói:
Ăn chút gì đi anh, cho dù có xảy ra chuyện gì thì sức khỏe vẫn quan trọng nhất.
mà giây sau đã hóa thinh không. Những cảm xúc oán hận và đủ loại cảm xúc không thể tha thứ đều biến mất, chỉ còn lại thương xót và sự dịu dàng.
Cô chủ động ôm anh.
Mặc dù biết đối diện chỉ là một bức bích họa, người phụ nữ kia cũng không có thật, nhưng Giang Chấp chăm chú như thế khiến trong lòng Thịnh Đường cảm thấy không thoải mái.
Cho đến khi nhắc anh ăn chút gì đã thì anh mới nhận ra sự có mặt của cô.
Cháo và đồ ăn đã được giải quyết nhanh chóng, Giang Chấp uống hai ly trà sữa to tướng. Anh uống ngon lành, bảo rằng độ ngọt rất vừa miệng, rồi cười với cô:
Hình như đã lâu lắm rồi không được uống trà sữa em nấu.
Tim Thịnh Đường đau nhói.
Anh ấy đè giọng xuống rất thấp:
Có kết quả rồi.
Hồ Tường Thanh đích thân đưa kết quả tới, sau khi cảnh sát và các chuyên gia của các ban ngành liên quan giám định xong đã nhất trí đưa ra kết luận.
Không suy sụp bê tha như cô tưởng tượng. Cảnh tượng 3anh ngồi bất động dưới đất, xung quanh toàn là vỏ chai rượu, bia không hề xuất hiện. Nhưng hình ảnh trước mắt lại khiến cô k9hông sao đành lòng được.
Anh in hết tất cả những tài liệu quay phim, chụp hình trong hang ra, tài liệu trải đầy bàn,6 trên tường chi chít hình ảnh. Vì ánh sáng lờ mờ nên ảnh chụp cũng chẳng được coi là rõ ràng.
Không chỉ có cô mà cả Giang Chấp cũng khẽ run lên.
Tiêu Dã bước vào, dường như anh ấy cũng không nghỉ ngơi tử tế nên mắt thâm quầng.
Nhóm Sáu Viên Thịt Bằm tụ tập trong phòng họp, tuy Trình Tần chờ ở bên ngoài, nhưng nhìn vẻ mặt của Giáo sư Hồ, cô cũng ngẫm ra được chút ít manh mối.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.