Chương 613: Tuyệt đối đừng làm gì khiến bản thân hối hận


Từ trước đến nay, Thịnh Đường luôn cảm thấy lúc Giang Chấp mặc áo thun quần jean trông rất thoải mái, lúc mặc quần áo làm việc thì tr8ông rất nghiêm túc và gợi cảm, lúc mặc áo sơ mi quần tây thì trông rất kiêu ngạo. Cô thích tất cả những mặt này của anh, chỉ duy nhấ3t một lần này thì không. Hình ảnh anh kiêu ngạo đứng cạnh mình nhưng trong ngực lại ôm di ảnh của Giáo sư Tiết Phạn khiến cô đau lòn9g khôn xiết.

Trước khi đến nghĩa trang, Giang Chấp cứ lau rồi lại vuốt ve di ảnh, vừa yên lặng lại vừa cố chấp.
Giang Chấp từng hỏi tất cả mọi người trong nhóm một vấn đề: Tại sao mọi người muốn ở lại Đôn Hoàng?
Trong cả đám, câu trả lời của Tiêu Dã là kiểu cách nhất nhưng cũng thẳng thắn nhất, anh nói, bởi vì Đôn Hoàng là tín ngưỡng.
Dáng6 vẻ của Giáo sư Tiết Phạn trong khung ảnh khoảng ba mươi tuổi, đó là thời điểm cuốn hút nhất của một người đàn ông khi vừa bước qua 5tuổi trẻ để chạm đến ngưỡng trưởng thành. Và dáng vẻ của ông ấy đã ngừng lại ở giây phút đó.
Thực sự thì Giang Chấp trông rất giống Giáo sư Tiết Phạn, về khuôn mặt thậm chí là cả khí chất, khiến Thịnh Đường cũng phải cảm thán trước sự kỳ diệu của huyết thống.
Anh cũng chẳng ăn được bao nhiêu, cuối cùng La Chiếm và Tiêu Dã phải mỗi người một bên khiêng vào phòng.
Lúc dọn dẹp bàn ăn, Kỳ Dư lo lắng hỏi Thịnh Đường:
Em hiểu Giáo sư Giang hơn mọi người, bây giờ cũng đã tìm được Giáo sư Tiết Phạn rồi, em nghĩ anh ấy có rời khỏi Đôn Hoàng không?

Nhưng trong mắt Thịnh Đường, tất cả những việc anh làm và thái độ làm việc của anh đều có liên quan đến tín ngưỡng.
Cho nên, thật ra anh đã thừa nhận cái tên Tiết Phạn của bố mình.
Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy, bao gồm cả Hồ Tường Thanh.
Vậy nên Hồ Tường Thanh từng nói với Giang Chấp, không có bất cứ ai trên đời này thích sự cô đơn, nhưng nghề phục chế tranh này đã định sẵn là phải lẻ loi một mình. Tiết Cố Tiên chỉ hơi bướng bỉnh một chút, nhưng không có nghĩa trong lòng ông ấy không có mẹ con em.
Mỗi người trong nhóm cho một đáp án khác nhau nhưng trong câu trả lời đều có ẩn chứa ý nghĩa:
Bởi vì Đôn Hoàng là tín ngưỡng.

Giang Chấp nói anh không có tín ngưỡng, cũng không thèm ngó ngàng tới hai chữ
tín ngưỡng
này. Thậm chí có một lần anh tỏ ý rằng nghề nghiệp chỉ là nghề nghiệp, con người muốn sống thì phải làm việc, ăn uống ngủ nghỉ đều phải gắn liền với công việc.
Lúc đọc truy điệu cũng có người khóc, đó là vài học sinh trẻ tuổi, mặc dù chưa từng gặp Tiết Phạn nhưng cũng bị ông làm cảm động. Hồ Tường Thanh và nhóm cộng sự thì đỏ hoe cả mắt, họ là những người hiểu được sự kiên trì của Tiết Cố Tiên và cũng biết được nguyên nhân cái chết của ông.
Giang Chấp không hề khóc, khóe mắt cũng không đỏ, cả quá trình đều rất lặng lẽ, sau cùng, anh bày tỏ lòng biết ơn đối với những người đã đến tham dự.
Cũng vì vậy, chữ mà anh khắc trên bia mộ chính là: Tiên phụ(), Tiết Phạn.
() Tiên phụ: Người bố đã mất.
Giang Chấp thầm gọi ông là bố, là Tiết Phạn.
Quá trình hạ táng rất yên bình.
Đối với Giáo sư Tiết Phạn, chữ
Phạn
này là tín ngưỡng tối cao, là sự kiên trì được ăn cả ngã về không.
Nhưng đối với Giang Chấp mà nói, đó là oán hận. Vào thời khắc Tiết Cố Tiên đổi tên thành Tiết Phạn, thì điều này cũng đồng nghĩa với việc trong thế giới của ông chỉ còn lại tín ngưỡng.
Thịnh Đường kể lại chi tiết, bao gồm cả việc Giang Chấp tự tay khắc bia mộ.
Mạc Họa im lặng rất lâu rồi bảo, nếu có cơ hội bà sẽ đến viếng. Chuyện của thế hệ trước cô cũng có biết chút ít nên lời này của bà khiến Thịnh Đường không biết nên trả lời như thế nào. Mạc Họa thấy vậy bèn nói:
Con không cần lo về bố con, ông ấy biết quyết định của mẹ.

Không ngờ Giang Chấp lại nói với mọi người:
Tôi đói rồi, mọi người thì sao?

Bữa ăn khuya rất đơn giản, Giang Chấp khui thêm một chai rượu.
Đúng là mắt thần mà!
Ngay sau đó, Thịnh Tử Viêm cũng ghé lại, nói với Thịnh Đường:
Cũng gọi là có quen biết, mẹ con đi viếng bạn cũ một lát thì có gì đáng trách đâu. Hơn nữa, kể cả trước đây mẹ con có trách móc Giang Chấp đi nữa thì thời gian cũng đã qua lâu như vậy rồi, con quyết định ở lại Đôn Hoàng, bà ấy có thể ép uổng con với nó thế nào được nữa?

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, tiễn mọi người về rồi, lúc cả nhóm trở lại ký túc xá thì đã rất muộn.
Lúc này đây, Thịnh Đường không thể hiểu được suy nghĩ của Giang Chấp. Anh quá yên lặng, yên lặng đến mức kìm nén. Anh không phải là một người biết cách giải tỏa stress, chẳng biết có nên mượn công việc để giải tỏa, tóm bọn họ lại mở họp tiếp không?
Lúc đầu Thịnh Đường định solo với hai người họ một phen. Ví dụ như bảo, con ở lại Đôn Hoàng chỉ đơn giản vì hang số 0 chứ không phải vì Giang Chấp. Ví dụ như là phản đối thì phản đối, con và anh ấy có ở bên nhau đâu.
Nhưng bây giờ nghĩ đến dáng vẻ của Giang Chấp, cô chẳng còn tâm trạng nào mà đùa giỡn nữa. Thật ra Mạc Họa nói không sai, tìm được người cũng coi như là hết hi vọng, nhưng mà cô vẫn cảm thấy nặng nề như có tảng đá đè chặt trong lồng ngực.
Bia mộ do Giang Chấp tự tay chọn, chữ trên bia cũng do anh tự tay khắc lên.
Từ trước tới giờ, anh vẫn không vừa lòng với Tiết Phạn, hận Tiết Phạn. Mỗi lần nhắc đến Tiết Phạn, anh chưa từng chịu gọi ông ấy là bố. Trong lòng anh, người đàn ông đó chính là Tiết Cố Tiên, anh không thừa nhận ông là cha của mình, cũng không thừa nhận tên của ông là Tiết Phạn.
Thịnh Đường ngẩng đầu, thấy La Chiếm và Thẩm Dao cũng đang nhìn mình thì mới biết là không chỉ có một mình Kỳ Dư lo lắng về điều này.
Tiêu Dã đang thu gom rác đằng kia cũng không thể nào không nghe thấy Kỳ Dư đang nói gì, nhưng anh lại không quá tò mò, có lẽ trong lòng đã có đáp án rồi.
Giống như Tiêu Dã từng nói, người không bao giờ động đến rượu như Giang Chấp thì tửu lượng sẽ rất kém, dính một tí là sẽ say.
Uống xong một ly, anh say thật.
Thịnh Đường nghĩ ngợi:
Em nghĩ anh ấy sẽ không rời khỏi Đôn Hoàng đâu.

Tiêu Dã ngừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn cô.
Anh lần lượt rót đầy cho tất cả mọi người, đồng thời cũng tự rót cho mình một ly đầy. Tiêu Dã rất lo cho tình trạng của anh, thuyết phục anh đừng uống. Bình thường anh vẫn là người luôn khăng khăng lấy trà sữa thay rượu mỗi khi ngồi vào bàn rượu, mà hôm nay lại như thế này thực sự khiến người khác lo lắng.
Nhưng Giang Chấp lại khăng khăng đòi uống, chủ yếu là để cảm ơn mọi người đã giúp anh đưa tiễn Tiết Cố Tiên một đoạn đường cuối cùng.
Thịnh Đường đã từng suy đoán về cái tên tiếng anh tự xưng là
Fan
của Giang Chấp. Hôm nay, khi nhìn thấy dáng vẻ anh ôm di ảnh của Tiết Phạn, cuối cùng cô cũng có thể chắc chắn rằng trong lòng Giang Chấp hẳn không phải là không có chữ
Phạn
này?
Cho dù là di truyền tính bướng bỉnh từ bố mình hay là bắt nguồn từ tín ngưỡng chân chính ẩn sâu trong lòng anh, thật ra chữ
Phạn
này đã tồn tại bắt đầu từ khoảnh khắc ông trời để anh và Tiết Cố Tiên chảy cùng một dòng máu.
Ánh mắt cô nhìn về phía phòng của Giang Chấp, khẽ nói:
Cũng bởi vì đã tìm được Giáo sư Tiết Phạn rồi nên anh ấy mới tiếp tục ở lại Đôn Hoàng.


Tiết Cố Tiên từng nói, đợi đến khi con trai trưởng thành, nó sẽ hiểu sự kiên trì này của ông.
Sau đó Hồ Tường Thanh mới phát hiện ra mình vẫn luôn lo lắng cho mối quan hệ bố con của Giang Chấp và Tiết Phạn. Nhưng có lẽ trong lòng Giang Chấp, anh đã tha thứ cho Giáo sư Tiết Phạn từ lâu, hoặc có lẽ, ngay từ đầu anh chưa từng hận ông ấy.
Một lát sau, Mạc Họa gọi video tới, khuôn mặt bà trông có vẻ rất cô đơn. Bà đã nghe Hồ Tường Thanh kể lại tình hình của Tiết Phạm nên bèn nói với Thịnh Đường, tìm được rồi cũng tốt, tóm lại là có thể khiến cho người ta từ bỏ hy vọng được rồi.
Sau đó bà hỏi tình hình tổ chức tang lễ.
Nghĩa trang lại thêm một ngôi mộ mới, người bảo vệ Đôn Hoàng còn sống trên đời lại ít đi một người.
Nhưng điều đáng mừng là, trước ngôi mộ mới này lại có thêm rất nhiều người bảo vệ Đôn Hoàng đang thăm viếng. Tín ngưỡng của bọn họ được truyền lại qua dòng máu, cha truyền con nối.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.