Chương 615: NGƯỜI TA CHỈ COI MÀY LÀ ANH EM


Ở bên này Trình Tần vừa rửa mặt xong, bên kia Tiêu Dã cũng đúng lúc đẩy cửa bước vào. Dáng vẻ mệt mỏi bổ nhào lên giường của anh trông g8iống như con chó tàn tạ chạy nước rút cả nghìn mét chỉ còn sức để thở dốc.

Cô bước lên trước, vừa thoa kem vừa đắp mặt nạ, vừa 3hỏi anh:
Chuyện gì thế này?


Tiêu Dã ngã chổng vó, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà:
Mấy ngày nay anh mệt chết đi được, họ9p hành cũng mệt tim lắm luôn.

Tiêu Dã tặc lưỡi lắc đầu, tiện thể ngồi xuống, nghiêng người dựa vào đầu giường, cứu lấy cái cổ của cô.

Trong chuyện tình cảm làm gì có thiệt thòi hay không? Đúng là Đường Đường tủi thân nhưng hai năm nay Giang Chấp nào có dễ chịu gì. Nếu buông tay được thì cậu ta lại cần phải không ngủ không nghỉ để phục chế ‘Thần tộc’ như vậy hả? Chắc hẳn muốn về sớm hơn để tìm Đường Đường đấy. Lúc Đường Đường quyết định ở lại Đôn Hoàng, em không biết Giang Chấp đã âm thầm vui vẻ đến mức nào đâu, phục chế bích họa cũng cười y như tượng mèo cầu tài. Ngày ngày làm việc chung với nhau, lại ở chung một mái nhà mà cậu ta chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào, em nói xem cậu ta khó chịu đến mức nào?

Nói đến đây, thấy Trình Tần liếc mình, anh hắng giọng, sửa lời:
Ý của anh là, tâm trạng không vui.

Giọng anh khàn khàn, chữ
giường
nhẹ hẫng, nhẹ đến mức tựa như là chưa từng nói. Trình Tần nằm bên này cảm thấy như anh đang đánh tráo khái niệm vậy.
Tiêu Dã trở mình, mặt hướng về phía cô, lại khàn khàn nói thêm:
Em ngủ rồi hả?

Trình Tần nhắm mắt lại, không trả lời.
Lúc đó cô đột nhiên chủ động ôm anh một cái.
Cái ôm đó thực sự vô tình nhưng trong mấy ngày tiếp theo, cứ mỗi lần anh nhớ lại cảnh tượng đó thì trong lồng ngực luôn cảm thấy hơi râm ran. Giống như chiếc ôm của cô đã để lại một thứ gì đó mềm mại trong lòng anh, khi nhớ đến luôn khiến con tim luôn đập dồn dập trong lồng ngực.
Trình Tần thấy điệu bộ như có chết cũng không chịu đi của Tiêu Dã thì nới lỏng gối, chỉ vào anh:
Em nói cho anh biết, ngủ lại thì được như đừng có mà giày vò em, không thì em chẳng nể nang gì anh đâu.

Còn cô thì sao, từ lúc bị Khúc Phong quấy rối đến lúc Khúc Phong bị bắt, rồi lại phải đi gặp gỡ bàn chuyện làm ăn. Từ lúc đó đến giờ cô cũng không được nghỉ ngơi một chút nào, trông như già đi mười tuổi. Tối nay vốn định đắp mặt xong rồi ngủ một giấc ngon lành, không ngờ lại bị tên yêu nghiệt này lại tới quấy rầy.
Tiêu Dã nghe thấy vậy, trở người đứng lên rồi lảo đảo bước đến, lười biếng nghiêng người tựa vào khung cửa nhà vệ sinh:
Có ai lại đưa trà giải rượu tới tận một tiếng đồng hồ? Từ phòng bếp đến phòng anh phải lặn lội xa xôi vậy hả?

Trình Tần đang rửa mặt dở cũng phải quay đầu nhìn anh.
Trình Tần ngồi xuống mép giường, lúc này cũng không hiểu ra làm sao. Cô vốn chẳng lấy gì làm lo lắng việc Thịnh Đường mang trà giải rượu vì chắc mẩm rằng Giang Chấp đã say như chết, say như vậy thì còn làm được gì chứ.
Thế mà bây giờ đến cả Tiêu Dã cũng không rõ á hả?
Cô ngước đầu nhìn Tiêu Dã:
Mặc dù bây giờ em đã thay đổi cách nhìn về Giang Chấp nhưng với tư cách là bạn thân của Đường Đường, em vẫn cảm thấy cậu ấy bị thiệt thòi.

Vừa dứt lời, cô bèn quay lưng bước vào nhà vệ sinh để rửa sạch lớp kem dưỡng trên mặt.
Thật ra, dạo này tất cả mọi người đều vất vả như nhau, đám Tiêu Dã thì lại càng không cần phải nhắc đến nữa. Sau khi tìm thấy hài cốt của Giáo sư Tiết Phạn, chính xác mà nói, tất cả bọn họ đều bị áp lực về tâm lý. Đầu tiên là cảm giác thương tiếc đối với Giáo sư Tiết Phạn. Thứ hai, cô có nghe lỏm được đôi lời lúc đám Tiêu Dã mở cuộc họp, có vẻ vấn đề trong hang rất khó giải quyết. Như là câu mà Kỳ Dư hỏi Tiêu Dã, chẳng lẽ chúng ta cũng phải dùng máu hiến tế?
Cụ thể như thế nào Trình Tần không nói cụ thể ra được nhưng lại cảm nhận được rõ ràng rằng vấn đề mà mọi người đã đang vướng mắc rất khó giải quyết.
Trình Tần lau mặt sạch sẽ, nghe hiểu những lời nói mặn mà của anh nhưng không ừ hử lại. Cô vỗ nước hoa hồng rồi ra khỏi nhà vệ sinh. Tiêu Dã lẽo đẽo theo cô, tiếp tục dông dài:
Vả lại, tửu lượng của Giang Chấp như thế nào thì anh cũng chẳng rõ lắm đâu.

Trình Tần khẽ giật mình, quay đầu nhìn anh:
Chẳng phải anh vẫn tự xưng là con giun trong bụng anh ấy à?

Vẻ mặt Tiêu Dã rất bất lực:
Anh cũng cho rằng mình hiểu rõ cậu ta.

Cô đã được trải nghiệm làm mẹ già một lần rồi, một hồi thì kêu không thể cử động được, một hồi lại kêu gào khát muốn uống nước, mệt như chó.
Tiêu Dã nhanh chóng bày tỏ bằng cách giơ ngón tay lên thề thốt:
Yên tâm, anh tuyệt đối không quấy rầy em.

Trình Tần ngả người xuống giường Thịnh Đường, mình tủi thân chịu đựng chút vậy. Không thể để một tên đàn ông nằm trên giường của bạn thân được.
Thật ra Trình Tần cũng thừa hiểu.
Cô giơ tay vuốt vuốt tóc, khẽ thở dài một tiếng. Đường Đường là bạn thân nhất của cô, cậu ấy gặp được một người đàn ông tốt, quãng đời còn lại sau này sống vui vẻ, đương nhiên cũng là nguyện vọng của cô. Trình Tần quay lại nhìn Tiêu Dã, thấy anh dính vào giường y hệt mình là chính chủ thì lại tức giận.

Không phải chứ, cứ coi như phòng của anh bị chiếm thì vẫn vẫn còn nhiều phòng vậy cơ mà, sao anh lại vào phòng em? Anh cơ hội quá đấy.

Sau khi tắt đèn…
Tiêu Dã thoải mái thở dài một tiếng:
Cô Trình, gối của em thơm tho thật đấy.

Trình Tần nhịn.
Trình Tần nhẹ nhàng vỗ mặt vài cái:
Ý của em là anh sang phòng em làm gì?


Còn cách n6ào nữa đâu, chị em thân thiết của em đang ở trong phòng anh kia kìa.
Tiêu Dã trưng vẻ mặt vô lại điển hình ra:
Trong lúc người ta đan5g tình tứ nồng nhiệt mà anh chạy vào làm bóng đèn thì không ổn lắm. Hơn nữa anh cũng không có đam mê xem cảnh vật lộn trực tiếp đâu. Anh là thanh niên năm tốt mà.


Nói cái quần què gì đấy! Đường Đường chỉ mang trà giải rượu qua thôi, em vừa thấy cậu ấy nấu xong đó.
Trình Tần không để bụng những lời anh vừa nói, xua tay:
Cút nhanh, về phòng anh mà ngủ.

Tiêu Dã: Cùng một cái nệm như nhau mà sao nệm của em mềm vậy?
Trình Tần thấy lời này của anh… nghe sao mà mập mờ thế nhỉ?
Tiêu Dã lại líu ríu một câu: Ngủ trên giường em thật sự rất thoải mái.
Tiêu Dã lười biếng:
Đâu ra mà nhiều phòng chứ? Phòng của La Chiếm thì chắc chắn anh không thể chen vào được, em muốn anh ngủ cùng phòng với Thẩm Dao à? Còn một phòng sách nhưng anh cũng đâu thể ngủ trên sàn nhà được, nên chỉ đành tìm em thôi.

Trình Tần nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt kỳ thị.

Cũng nào phải hai chúng ta chưa từng ngủ chung.
Tiêu Dã tiện thể bổ sung thêm một câu.
Tiêu Dã nhìn chằm chằm khuôn mặt còn dính kem của cô rồi bật cười:
Anh nói em nghe, tối nay Đường Đường không thể ra khỏi phòng được đâu.


Đường Đường chỉ tốt bụng thôi, có lẽ thấy anh ấy khó chịu nên mới chăm sóc một tẹo.
Trình Tần cúi đầu tiếp tục rửa mặt, nói với vẻ qua loa:
Giang Chấp say không biết trời trăng mây gió gì nữa thì còn làm được gì. Tửu lượng của anh ấy thế nào anh là người rõ nhất mà.

Tiêu Dã cười:
Đúng vậy, sao mà không khó chịu được, nhịn hơn hai năm rồi.

Trình Tần lấy cái gối đập một cái:
Ai từng ngủ với anh, không biết xấu hổ.

Tiêu Dã kéo chiếc gối đi, liên tục xin lỗi:
Nói sai rồi nói sai rồi, ý của anh là đâu phải hai chúng ta chưa từng ngủ chung một phòng.

Ngẫm cũng kỳ lạ. Trước đây, lúc ra ngoài chơi cũng đã từng nằm chung giường rồi nhưng lần khiến anh khó quên nhất là cái dịp anh bị thương, chạy qua phòng nhờ vả Trình Tần chăm sóc.

Ôi chao, nếu chưa ngủ thì em ôm anh một cái xem nào.
Tiêu Dã đưa ra yêu cầu:
Lần trước được em ôm một cái xong anh ngủ ngon lắm!


Đến cả giấc mơ cũng rất mỹ mãn.

Chỉ là giấc mơ có xu hướng hơi biến chất một tẹo. Hình như là anh kéo tay Trình Tần đi dạo giữa cánh đồng hoa, đi được một đoạn thì cô bị trẹo chân. Sau đó anh ôm lấy eo cô, đỡ cô từ từ đi tiếp.

Anh cảm thấy eo của cô rất mềm, cả cơ thể đang nép trong ngực mình cũng rất mềm mại. Tiêu Dã cúi đầu thì thầm nói với cô, đột nhiên anh muốn hôn em…

Sau khi tỉnh dậy anh tự mắng bản thân: Quá bẩn thỉu, người ta coi mày là anh em thế mà mày lại thèm khát thân thể của người ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.