Chương 617: QUEN RỒI
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 1701 chữ
- 2022-03-07 03:05:05
Bình thường La Chiếm là một người trầm tính ít nói, nhưng lúc làm việc lại gọn gàng và linh hoạt, coi trọng hiệu suất.
Lúc8 mọi người bước vào hang số 0, cửa hang thông với động Tàng Tinh đã được dời đi. Mặc dù cổng núi không phải là bộ phận chính của 3bích họa nhưng cũng là một bộ phận tách rời đi kèm với bích họa, thế nên phải tiến hành bảo tồn một cách phù hợp.
Bậc tha9ng dẫn vào trong vẫn đang được xây dựng, La Chiếm thực hiện phương án điều chỉnh bậc thang đi xuống, để sau khi mở hang thì sẽ đư6ợc sử dụng một cách thuận tiện hơn. Quan trọng hơn là mượn việc điều chỉnh độ dốc lên và xuống của bậc thang để làm giảm sự thay 5đổi của luồng không khí và sự chênh lệch ánh sáng.
Trước khi xuống hang ẩn, bọn họ đều nhất trí cho rằng Kỳ Dư có thể chất đặc biệt, có khả năng mẫn cảm hơn với ký sinh vật nên không những lúc nào cũng bị ám mà lại còn rất kỳ quặc. Phản ứng của mỗi người sau khi xuống hang khác nhau nên đây cũng là phương hướng trọng điểm cần phải nghiên cứu của bọn họ.
Ba tiếng, giành giật từng giây.
Hai động ở phía Đông và Tây, nhiệm vụ của ai cũng rất nặng nề.
Tình cảnh mà Giáo sư Tiết Phạn phải đã gặp năm đó còn khó khăn hơn, thế mà trong lúc đó ông ấy vẫn có thể vẽ lại bích họa trong hang. Đó là điều khiến người khác rất kính phục. Khi Thịnh Đường mới nhận nhiệm vụ này, cô còn nghĩ bụng cũng đơn giản thôi, nhưng lúc thực sự bắt tay vào làm thì mới thấy to hết cả đầu. Cũng vì vậy mà cô nhận ra Giáo sư Tiết Phạn đã từng khó khăn như thế nào.
La Chiếm vẫn không xuống hang như trước, anh phải thường xuyên quan sát và đánh giá số liệu. Nếu số liệu có biến động thì anh sẽ phải lập tức thông báo với Giang Chấp để rút lui.
Mọi người đều thực hiện kỹ biện pháp phòng hộ, nhất là Kỳ Dư. Người khác chỉ cần đeo khẩu trang còn anh thì phải mang mặt nạ phòng hộ.
Vừa hết thời gian, công việc của cả sáu người cũng đúng lúc hoàn thành. Chỉ có điều ngay lúc Kỳ Dư nộp mẫu vật, ánh mắt của anh bắt đầu không bình thường một cách rõ ràng.
Cũng ngay vào lúc mọi người chuẩn bị rời hang, Kỳ Dư lập tức dừng bước.
Tình trạng tổng thể trong hang bây giờ là: Cửa hang đang mở, một khi luồng không khí trong hang có biến động thì sẽ ảnh hưởng đến mức độ hoạt động của ký sinh vật ngay lập tức. Điều này đồng nghĩa với việc nếu không rời khỏi hang trong thời gian quy định thì tất cả mọi người đều sẽ bị ảnh hưởng.
…
Lúc Kỳ Dư tỉnh lại vừa đúng lúc Hồ Tường Thanh đến ký túc xá.
Mọi người đang pha trà trong phòng sách, nói về chuyện mấy bộ hài cốt đã tìm thấy ở hang số 0 trừ bộ của Giáo sư Tiết Phạn.
Nhưng Kỳ Dư vẫn khăng khăng không chịu đi.
Anh bỗng dưng ngồi ngay chỗ cửa ra vào hang, mắt nhìn chằm chằm vào trong động Tàng Tinh. Lại là phương pháp phối hợp quen thuộc, thấy mùi quen thuộc… La Chiếm nhanh tay lẹ mắt bước tới kéo anh.
Anh lại la hét không chịu di chuyển, cả đồ bảo hộ cũng cởi ra, khuôn mặt trở nên dữ tợn.
Thấy Kỳ Dư đầu bù tóc rối, loạng choạng chậm rã bước vào, Hồ Tường Thanh bực mình thở dài một tiếng, cũng chẳng còn tâm trạng uống trà nữa.
Tình trạng của Kỳ Dư không thích hợp tiếp tục ở lại hang số 0 nữa.
Kỳ Dư nghe thấy lời này thì tỉnh táo lại ngay, vội vàng kéo ghế tới ngồi cạnh Hồ Tường Thanh:
Đừng đừng đừng sư phụ ơi, em thấy em đặc biệt phù hợp. Em đã gắn bó với hang số 0 hơn hai năm rồi, không có ai thích hợp hơn em đâu.
Sau đó mặc kệ.
Nhớ có lần anh từng nói mình nên mua bảo hiểm cho cánh tay. Quả đúng là chuyện nên làm. Thịnh Đường nghĩ bụng, nếu cứ gặp kiểu như Kỳ Dư thì xài hao tay thật.
La Chiếm nhờ Tiêu Dã giúp một tay rồi vác Kỳ Dư trên lưng như vác bao tải. Sau đó chỉ nghe thấy anh thở dài một tiếng chứ không nói thêm lời nào.
Lúc Giang Chấp dẫn những người trong nhóm đạp lên vách đá đi xuống dưới thì đám ký sinh vật còn đang ngủ đông. Vì La Chiếm đã khống chế các yếu tố khí lưu, độ ẩm và ánh sáng trong hang rất tốt nên lần này đa số ký sinh vật đều đang ở trong trạng thái tĩnh.
Trên cơ bản mọi người không thể nhìn ra được ký sinh vật gần như trong suốt đang bất động bám dính trên vách núi. Nếu có hoạt động một chút thì đó là do có chút ánh sáng mờ ảo, đây cũng là nguyên nhân để bích họa
Sống
.
Sáu người làm việc theo phân công đã sắp xếp ổn thỏa từ trước.
Cô nhớ tới lần trước, lúc vào hang động, người đánh ngất Kỳ Dư cũng là Giang Chấp.
Cánh tay này cũng mạnh đấy!
Suy nghĩ của cô trôi dạt về phương xa, Tiêu Dã nói Giang Chấp trói gà không chặt, sức chiến đấu về âm, nhưng cô thấy chưa chắc đã đúng đâu.
So với mọi người, Tiêu Dã gần như phải chạy tới chạy lui một cách vật vã. Mặc dù đồ cần sắp xếp lại không nhiều nhưng thứ nào cũng có tuổi thọ cả ngàn năm, vậy nên khi cầm không được quá lơi lỏng lại càng không được quá mạnh tay. Anh phát minh ra một loại xẻng phòng ngừa va chạm,
cái xẻng
này được làm từ cây trúc, vừa dẻo dai lại vừa mỏng nhẹ, vừa có thể đào lại vừa có thể nâng vật lên cao.
Nhưng lúc dùng xẻng phải cực kỳ cẩn thận, bởi vì ở đâu cũng có ký sinh vật. Nếu luồng không khí biến động quá lớn thì sẽ kích hoạt chúng nó, đến lúc đó bọn họ sẽ lại lâm vào thế bị động.
Anh gần như phải chuyển động lên xuống với biên độ giống nhau.
Bây giờ cô phát hiện ra có lẽ Tiêu Dã thực sự đã bị lừa, bị Giang Chấp dùng làm súng bấy lâu nay.
Quan trọng là, Tiêu Dã lại còn làm không biết mệt.
Giang Chấp nói với La Chiếm một câu:
Giao cho cậu.
Giang Chấp cho mọi người ba tiếng, đây là khoảng thời gian dài nhất mà anh và La Chiếm rút ra được sau khi xác định và đánh giá tình hình cùng với điều kiện không khí trong hang. Quá ba tiếng, lượng lưu huỳnh trong không khí sẽ tăng lên gây ảnh hưởng đến sự ổn định của không khí.
Trong vòng ba tiếng đồng hồ này, Kỳ Dư và Thẩm Dao phải nhanh chóng thu thập ký sinh vật và mẫu vật trên từng bức bích họa ở các điểm được giám sát từ hang phía Đông sang phía Tây. Tiêu Dã phải di dời, phân loại và sắp xếp lại tất cả vật phẩm trong hang trừ bích họa.
Giang Chấp và Thịnh Đường phải phục chế hoàn chỉnh tất cả bích họa trong hang. Phải trau chuốt rõ nét đến từng milimet, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Trong hoàn cảnh chỉ có ánh sáng lờ mờ, đây quả thực là một công việc rất vất vả.
La Chiếm có làm một chiếc trục kéo vận chuyển nhỏ. Sau khi dọn dẹp xong, Tiêu Dã cẩn thận từng li từng tí đặt chúng vào chốt an toàn được buộc dây thừng ở trên rồi La Chiếm sẽ cẩn thận kéo lên. Cứ chuyến này rồi đến chuyến khác.
Ba tiếng trong hang chỉ như một cái chớp mắt.
Các chuyên gia phục chế tranh vẫn luôn như vậy, lúc ở trong hang, thời gian sẽ trở thành hư vô.
La Chiếm đã lường trước đến chuyện này nên giơ dụng cụ trong tay lên phang một nhát.
Thịnh Đường nương theo ánh sáng nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt của Kỳ Dư giống hệt như lần trước, đầy vẻ hung tợn như muốn giết người và sự tham lam muốn chiếm tất cả thành của riêng.
Cánh tay La Chiếm bị quẹt xước, mặc dù vết thương nông nhưng vẫn chảy rất nhiều máu.
Giang Chấp thấy thế thì thầm kêu không ổn. Ngay lúc Kỳ Dư đứng dậy vung con dao dụng cụ lên, anh nhanh chóng bước tới, phang luôn vào gáy của Kỳ Dư.
Kỳ Dư quay đầu nhìn Giang Chấp một cách cứng nhắc, choáng váng lắc lư, sau đó ngã vật xuống đất.
Thịnh Đường thầm run rẩy.
Giỏi lắm, khoảng thời gian ở không mà cũng gom vào luôn.
Vẻ mặt Hồ Tường Thanh lo lắng, sờ đầu anh:
Thế chất của em không phù hợp, em bị dị ứng với hang số 0.
Thịnh Đường ngồi bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hồ Tường Thanh quay đầu nhìn một cái, cô bèn vội vàng im miệng.
Kỳ Dư mếu máo:
Không dị ứng đâu sư phụ, không phải thể chất của em dị ứng, mà là…
Anh vội vàng kiếm cớ:
Là lúc thu thập ký sinh vật, mặt nạ phòng hộ hơi lỏng một chút, thật đấy, ngột ngạt quá nên em chỉ muốn thở một hơi thôi.
Hồ Tường Thanh nhìn anh rất lâu, nói thêm:
Em đó, cái gì cũng tốt, chỉ là chấp niệm trong đầu quá nặng nên mới bị ảo ảnh dẫn dắt. Lần này lại càng quá đáng hơn, còn làm cả người khác bị thương nữa.
Bị thương, khiến người khác bị thương?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.