Chương 68: TẠI CÔ BẮT GẶP MỘT CON QUỶ


Thịnh Đường ngồi ở phía chếch đối diện với Giáo sư Hồ, chống cằm quan sát biểu cảm của Giáo sư Hồ, thầm thở dài trong lòng: Vị Giáo sư8 Hồ này điểm nào cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm là thích lo lắng. Giang Chấp có còn là con nít nữa đâu, chẳng qua chỉ đi công tác m3ột chuyến thôi mà, có cần thiết phải lo lắng đến mức ấy không? Cứ làm như lần đầu tiên đi xa vậy.

Quả nhiên, có lẽ bản thân G9iang Chấp cũng cảm thấy sự quan tâm này chu đáo quá mức rồi, cho nên sắc mặt có phần không tự nhiên. Anh nói:
Đều chuẩn bị xong xuôi6 hết rồi.


Hồ Tường Thanh thì chẳng quan tâm sắc mặt của anh tốt hay tệ, lại tiếp tục dặn dò: Nhất định phải chú ý an toàn, ă5n uống gì đó cũng phải chú ý. Mấy thanh niên các cậu cứ ra ngoài là thích ăn mấy đồ nướng, nhất định phải tìm các hàng quán sạch sẽ một chút…

Tôi không đi.
Cô kháng nghị.
Chuyện này vớ vẩn thật đấy. Chẳng phải Tiêu Dã đã nói người đi cùng là Thẩm Dao ư, sao còn kéo cả cô vào chuyện này? Lúc đó trong buổi họp, khi Giang Chấp đưa ra quyết định này, cô thật không còn mặt mũi nào ngẩng lên nhìn sắc mặt Thẩm Dao nữa.
Cô nghĩ bụng, Thẩm Dao lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm có thể có khoảng thời gian riêng ở bên Giang Chấp, e là mấy ngày qua ngày ngày đêm đêm cô ấy đều mong mỏi, kết quả bỗng dưng xuất hiện một tên
Trình Giảo Kim
như cô, há chẳng phải sẽ khiến Thẩm Dao hận cô muốn chết sao? Tuy rằng cô chẳng ưa gì Thẩm Dao, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ chủ động gây hấn kết thù địch?
Thịnh Đường nhìn anh đầy khó hiểu.

Có tôi ở cạnh, có thể nâng cao năng suất làm việc của cô lên.
Giang Chấp nói khoác không biết ngượng miệng. Anh quay người đi vào phòng làm việc, trước đó còn nói thêm một câu:
Cho Tia Sét Xanh ăn một chút, tiện thể thu dọn quần áo giúp tôi, đồ dùng hằng ngày cô xem xem tôi cần mang theo gì rồi xếp đồ cho tôi. Ngoài ra, chiếc quần túi hộp trên người cô sau này không được phép mặc nữa.

Trong phòng khách, Thịnh Đường và Tia Sét Xanh mắt to trừng mắt bé.

Thế ư?
Giang Chấp bật cười, đứng lên đi về phía cô.
Thịnh Đường trừng mắt nhìn anh đầy cảnh giác. Định làm gì?
Giang Chấp đứng lại trước mặt cô, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, biểu cảm nửa đùa nửa thật:
Nhìn như thế này, mặt Tiểu Thất nhà ta đúng là nhỏ đi nhiều, nhưng gầy thì đâu có gầy… Thử xem.


Chuyện nấu cơm Thịnh Đường không quá yêu thích. Nhưng cho dù là không thích thì cô chỉ cần làm đại một món nào đó thì cũng trở thành món ngon. Có lúc, Thịnh Đường ngắm mình ở trong gương, luôn nghĩ tới một câu: Sao mày lại giỏi giang đến thế chứ?
Cũng coi như nhờ cậy phúc đức của Giang Chấp, khiến cô cuối cùng cũng có thể làm một bữa ăn tối tại nhà, vứt bỏ hết mọi chuyện bực dọc, để những chuyện bực dọc như đi công tác hay những con người khó chịu như Giang Chấp, tất cả đều đi gặp quỷ đi.
Nhưng vấn đề quan trọng là, hai chân cô lơ lửng trên không cứ cảm thấy có điều gì bất an. Giang Chấp là một con người nắng mưa thất thường, lỡ như trong một phút hứng lên, anh ôm eo cô bẻ gãy, hoặc là thẳng thừng ném cô xuống đất thì phải làm sao?
Quả không sai, nghe xong câu nói này, ánh mắt Giang Chấp lập tức thay đổi, không còn sự dịu dàng vừa rồi nữa. Anh đặt cô xuống đất, buông một câu:
Công việc luôn cần dẫn dắt, có gầy đi cũng đáng đời. Vì sao bảo cô đi theo, lẽ nào không có chút giác ngộ sao?

Cần giác ngộ gì?
Còn chưa cần ngẩng lên nhìn đã có thể tưởng tượng ra sắc mặt Thẩm Dao khó coi cỡ nào rồi.
Chuyến đi ba người, chuyến đi ba người đấy, suy nghĩ kiểu gì vậy Giang Chấp.
Giang Chấp xách va ly hành lý ra, đặt giữa phòng khách, theo sau còn có Tia Sét Xanh lững thững bò theo, cứ thế ngó đầu nhìn bọn họ, có lẽ cũng muốn góp phần.
Giang Chấp ung dung thản nhiên:
Phương án khôi phục của cô tôi đã xem rồi, tiến độ quá chậm.

Còn chậm?
Ông trời ơi… Cô thật sự muốn moi trái tim của anh ta ra xem có phải mang màu đen hay không.
Thử… Thử xem?
Thịnh Đường còn chưa kịp suy nghĩ xem đó là phép thử nào, Giang Chấp đã bất thình lình vòng tay qua eo bế bổng cô lên.
Cô sững người, cứng đờ nằm trong vòng tay anh.
Ngay cả Tiêu Dã và Kỳ Dư cũng cảm thấy hiệu suất làm việc của cô cực cao. Sau khi tiếp nhận dự án khôi phục, có thể nói là cô hùng hục cày ngày làm đêm, có lúc còn chẳng kịp ăn uống gì, bận đến nỗi không thể dành ra năm phút để videocall cho người thân. Người mẹ
có nước mắt cũng không tùy tiện rơi
đó của cô đã đỏ cả mắt, nói gương mặt nhỏ của cô sắp không còn nữa rồi. Ngay cả bố cô cũng cảm thấy lần này cô tới Đôn Hoàng vất vả khác thường, còn nghĩ là Giáo sư Hồ quá nặng tay với cô nữa.
Có biết bao lần cô chỉ muốn nói: Không liên quan gì tới Giáo sư Hồ cả, là vì cô gặp phải một con quỷ!

Giang Chấp, tôi gầy rộc đi rồi!
Thịnh Đường giơ tay ấn lên má:
Người khác ở trong video nhìn thấy tôi, ai cũng nói, mặt của tôi sắp không to bằng một bàn tay rồi!

Còn nói cô tiến độ chậm?

Trước đây mặt cô to lắm sao?
Giang Chấp hỏi ngược lại.
Thịnh Đường nghẹn lời giây lát:
… Cũng không phải như vậy, tôi chỉ muốn nói là khoảng thời gian này tôi đã gầy đi mấy lạng.

Xếp cái…
No, cô là một người văn minh, tất cả những câu chửi thề mắng chửi đều bị nước bọt của cô tiêu độc hết.
Không phải, bộ quần áo trên người cô sao bỗng dưng lại đắc tội với anh? Mấy hôm nay ngày nào cô chẳng mặc…
Đúng là con rùa hóng hớt điển hình.

Cô phải đi theo tôi, tôi đi đâu thì cô phải theo đó.
Giang Chấp cũng chỉ lấy va ly ra như vậy thôi chứ không có ý định thu dọn gì. Anh ngồi xuống xô pha, nhàn nhã tự tại:
Nếu không thì những công việc như pha trà bưng nước ai sẽ làm?

Thịnh Đường sốt sắng giậm chân bình bịch:
Trong tay tôi cũng có công việc mà! Anh thật sự nghĩ tôi là thành phần rảnh rỗi phải không?

Ông còn chưa kịp nói xong đã bị Giang Chấp ngắt lời:
Tiểu Thất cũng đi theo, mấy chuyện này cứ giao cho cô ấy là được.


Sau khi theo Giang Chấp trở về nơi ở, Thịnh Đường bắt đầu bùng nổ.
Cho đến khi từ trong ánh mắt của Tia Sét Xanh, cô nhìn thấy một chút thương hại…
Thấy không, ngay cả con rùa cũng cảm thấy ấm ức giùm cô.
Xếp cái gì mà xếp?
Tính cách khiến người ta rất yêu thích, đôi mày cong cong cũng khiến người ta quý mến, Giang Chấp nhất thời bỗng cảm thấy không nỡ giận cô nữa. Ánh mắt anh dịu dàng, giọng nói trầm thấp:
Cũng không phải…

Hử?
Thịnh Đường hơi ngây ra, đây được coi là câu trả lời gì?
Nhưng rồi lại cảm thấy ánh mắt anh có chút kỳ lạ, giống như ẩn giấu một ngọn lửa vậy. Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh, trong lòng dấy lên cảm giác khác thường. Muốn dời ánh mắt đi nhưng lại không thể, đôi mắt của anh rất sâu, không thể nhìn thấu đến tận cùng, nhìn mãi nhìn mãi lại cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, dường như xung quanh không còn thứ gì nữa, chỉ còn lại ánh mắt của anh, như một cái động đen ngòm, dụ dỗ khiến cô muốn thám hiểm.
Nhìn anh ở khoảng cách gần như thế này, càng lúc càng cảm thấy anh thật là đẹp trai.

Thế nên, coi như anh đã thừa nhận tôi làm việc vất vả rồi?
Hỏi xong câu này, cô cứ cảm thấy có gì đó không phù hợp thời điểm, giống như mình đã phá vỡ bầu không khí nào đó vậy.
Cũng bỗng dưng cảm thấy, mình cách mặt đất thật cao…
Bế rất nhẹ nhàng, không tốn chút sức nào. Giang Chấp không thả cô xuống mà cúi đầu nhìn gương mặt của cô, khẽ cười:
Cũng đâu có nhẹ lắm.

Thịnh Đường cảm thấy mặt nóng bừng lên, ít nhiều có chút xấu hổ:
Tôi nặng lắm sao!

Không thể ngờ, cơm vừa dậy mùi, thì quỷ cũng tới.

Thậm chí đến cửa còn không buồn gõ. Khi Thịnh Đường bê thức ăn ra ngoài, lập tức nhìn thấy Giang Chấp đang ngồi bên cạnh bàn ăn.

Rõ ràng anh mới rửa tay xong xuôi, đang dùng khăn giấy lau tay. Thấy cô từ trong bếp đi ra, anh tiện thể còn túm lấy vuốt của Tia Sét Xanh… lau một chút.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.