Chương 72: ĐẠO HẠNH THÂM SÂU


Va ly của Thẩm Dao thì khá to nhưng cũng vẫn thuộc kích cỡ hành lý tiêu chuẩn của con gái khi mang đi du lịch. Mới sáng sớm cô ấy đã dậy tran8g điểm thật chau chuốt. Khi họ tới sân bây cũng là lúc vầng thái dương đỏ rực nhảy ra ngoài, hắt nắng xuống gương mặt trắng trẻo xinh đẹp củ3a cô ấy, đến Thịnh Đường nhìn thấy còn phải cảm thấy thích mắt.

Nhất là khi đứng bên cạnh Giang Chấp.

Một người phong thái u9y nghiêm, một người nhỏ nhắn thùy mị, một đôi tình nhân thần tiên biết bao.
Việc Thịnh Đường đi công tác cùng với họ quả thực nằm ngoài dự tính của Thẩm Dao, nhưng cô ấy cũng không nói gì nhiều. Chỉ có điều trong quá trình bàn luận công việc với Giang Chấp, cô ấy phát hiện anh không quá tập trung, ánh mắt rất hay vô tình liếc về phía đối diện.
Cô ấy nhìn theo hướng mà anh nhìn.
Thịnh Đường đang co ro ngủ như con chim cút.
Giang Chấp và Thẩm Dao cũng không ngờ rằng Tiêu Dã lại xuất hiện ở sân bay, có phần kinh ngạc.
Mái đầu của Thịnh Đường bị Tiêu Dã vò mạnh một cái, bấy giờ cô mới bừng tỉnh, nhảy dựng lên một cái thật cao, hưng phấn:
Sao anh lại tới đây? Không lẽ anh cũng sẽ đi cùng mọi người?


Chuyện đó là đương nhiên, một chuyến đi nâng cao kiến thức như thế này sao có thể thiếu anh được?
Tiêu Dã cười sảng khoái:
Anh đã xin phép Giáo sư Hồ rồi, anh sẽ cùng mọi người bay tới Bắc Kinh. Thế nào, có sư huynh đi cùng em, vui chứ?

Ánh mắt Thẩm Dao hướng trở về lại gương mặt Giang Chấp, anh vẫn chưa dời mắt đi, khóe miệng còn hơi rướn lên.
Trong lúc Thịnh Đường ngủ mơ mơ màng màng thì bất thình lình nghe thấy có người gọi một tiếng
Tiểu sư muội
, cô giật mình mở mắt ra. Tiêu Dã đang thật sự đi về phía cô.
Không phải nằm mơ đấy chứ?

Vui, rất vui!

Thịnh Đường vui thật sự, cuối cùng cũng có thêm một cái bóng đèn nữa xuất hiện. Nghĩ lại suốt dọc đường vừa rồi cô cứ bám theo như một người ngoài cuộc. Nếu nói về tác dụng thì chỉ có bưng trà rót nước mà thôi, không tự tại chút nào. Tiêu Dã tới rồi, chí ít có thể cùng cô đùa vui, nghịch ngợm.
Thẩm Dao ở bên cạnh cười khẽ:
Xem ra anh cũng đâu phải mới đột xuất đặt vé.

Tiêu Dã phá lên cười lên ha ha nhưng không nói câu gì, ngược lại anh ấy nhìn sang Thịnh Đường, chép miệng một tiếng:
Thế này là vẫn chưa ngủ đã hả? Đi nào, sư huynh mua cho em một cốc cà phê.

Thịnh Đường nhảy chân sáo cùng Tiêu Dã đi mất.
Lên máy bay, cốc cà phê của Thịnh Đường vẫn còn chưa uống hết. Sắc mặt cô hớn ha hớn hở, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Tiêu Dã thoải mái thừa nhận:
Anh đã đặt từ lâu rồi, cho mọi người một sự bất ngờ.
Dứt lời, anh ấy quay đầu nháy mắt với Thịnh Đường một cái.
Thịnh Đường cũng đáp lại anh ấy bằng một gương mặt rạng rỡ nụ cười.
Giang Chấp uể oải ngồi ngả người ở đó, nhìn Tiêu Dã, cười ngoài mặt chưa chắc cười trong lòng:
Đạo hạnh thâm sâu đấy.

Giang Chấp ngồi kế bên cạnh cô, quay đầu sang nhìn cô mấy lần liền, cuối cùng anh chau mày, giơ tay giật lấy cốc cà phê trong tay cô. Thịnh Đường sững người, quay sang trừng mắt với anh.

Con gái uống ít cà phê thôi.
Giang Chấp tiện thể giơ tay ấn nút gọi tiếp viên hàng không, rồi bổ sung một câu:
Không tốt cho sức khỏe.

Thịnh Đường nhìn thấy cô tiếp viên hàng không xinh như hoa như ngọc, trong đôi mắt như bung nở những đóa hoa đào rực rỡ, cuống quýt giúp Giang Chấp vứt cốc cà phê còn lại quá nửa ấy đi. Sau đó cô ấy quay trở lại, hỏi anh còn cần phục vụ thêm gì nữa không bằng thái độ dịu dàng vô cùng.
Hà tất phải khổ sở kéo theo cô chứ?
Lúc ngồi tro6ng sảnh đợi bay, hai người họ liên tục thảo luận về chuyện công việc, đa phần là Thẩm Dao nói còn Giang Chấp lắng nghe, thi thoảng phát biểu5 ý kiến. Thịnh Đường đi mua cho Giang Chấp một cốc Starbucks một cách không mấy tình nguyện, sau đó cuộn người ngồi đối diện họ nghỉ ngơi.
Đối mặt với công việc, xưa nay logic của Thẩm Dao luôn rất rành mạch, ngay cả cô nghe xong cũng cảm thấy không có kẽ hở. Cô cũng lười xen ngang, chỉ thi thoảng lại câm nín nhìn lên hỏi trời cao: Muốn ngủ quá đi.
Giang Chấp nói không còn nhu cầu gì khác, và cảm ơn.
Thật ra Thịnh Đường rất muốn nhắn nhủ tới cô tiếp viên hàng không: Chị nhặt lại nửa cốc cà phê vừa rồi cho em đi… Cô hằn học lườm Giang Chấp, đôi đồng tử như sắp bắn cả ra ngoài. Sao lại đáng ghét thế cơ chứ? Đâu phải là bố của cô, quản cũng rộng thật.
Cô ngồi xích sang bên ngược lại, kiên quyết vạch rõ ranh giới ra với anh.
Giang Chấp rướn môi cười, nụ cười tràn vào cả ánh mắt, hoàn toàn không bực mình vì thái độ của cô. Anh đứng lên, mở ngăn đựng va ly trên đỉnh đầu ra, lấy từ bên trong va ly của mình ra một túi gì đó, quăng cho Thịnh Đường.

Thịnh Đường đón lấy nhìn, lập tức vui vẻ.

Là hạnh khô Lý Quảng.


Không còn gì bứt rứt nữa chứ?
Giang Chấp ngồi lại xuống chỗ của mình, hai tay khoanh trước ngực, điệu bộ nhàn nhã.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.