Chương 74: Ai cũng ngưỡng mộ cái tốt của ai


Thịnh Đường kinh sợ tới nỗi suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi. Mười… Mười ngàn mét? Mỗi ngày?


Cậu ta nói ngày ngày ở mãi tr8ong hang sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, tới tâm sinh lý.
Tiêu Dã cười khẽ:
Ai mà biết được, tóm lại anh không muốn chạy bộ.

<3br>
Có chạy hay không ai mà biết được?



Chẳng phải WeChat có một ứng dụng chạy bộ sao, Giang Chấp có thể nhìn thấy.

Thịnh Đường bỗng cảm thấy từng cơn lạnh ngắt thổi qua sống lưng. Cô nuốt một ngụm nước bọt. Ông trời ơi, coi như cô cũng đ6ã thoát được qua một kiếp nạn rồi.

Say nắng ông nội nhà cậu, hôm nay là ngày râm mát! Khẩn trương đứng dậy cho tôi!
La Chiếm cúi xuống định kéo Kỳ Dư.
Nói hết nước hết cái cuối cùng mới kéo được anh ấy đứng dậy, một giây sau, anh ấy lại gục thẳng xuống vai La Chiếm:
Chiếm ca, anh phải biết thương hại thằng em chứ.

Nghe xong là thấy câu này không có gì tốt đẹp.
Giang Chấp nhíu mày.

Trên một đường chạy cao su của một bãi tập nào đó.
Kỳ Dư ngồi xổm ở đó, mệt đến thở hồng hộc. La Chiếm xách bình nước tiến tới, giơ mũi giày huých huých vào người Kỳ Dư. Kỳ Dư ngẩng đầu, trên trán đầm đìa mồ hôi, liên tục khoát tay với La Chiếm, sống chết cũng không chịu đứng lên.

Cậu mới chạy được một ngàn mét thôi.
La Chiếm cũng phục thật sự, với thể chất này quả thật cũng cần được rèn luyện một chút rồi.
Kỳ Dư gục hẳn đầu xuống đất, nói thều thào bất lực:
Không được không được, La Chiếm, tôi say nắng rồi.

Giang Chấp ngồi ở chếch phía sau, chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy Tiêu Dã v5à Thịnh Đường.
Hơn nửa thời gian chuyến bay, hai người này đều nói cười vui vẻ. Tiêu Dã thi thoảng còn ghé sát về phía Thịnh Đường thì thà thì thầm… Thẩm Dao ngồi bên cạnh anh đang thao thao bất tuyệt cái gì anh không nghe rõ, đôi tai dường như luôn có thể bắt được giọng nói của hai người đó.
Thịnh Đường cười nhỏ tiếng, nũng nịu, trông có vẻ như tâm trạng rất tốt.
Năm phút sau…
Kỳ Dư nhàn nhã nằm bò ra trên lưng La Chiếm, cảm thán:
Ngắm nhìn phong cảnh của ngôi trường từ góc độ này cũng không tệ chút nào, tôi có phúc phận gì đây.

Trên cổ La Chiếm đeo bình nước, cắm cúi chạy men theo con đường ấy từng vòng từng vòng, cắn chặt răng:
Cậu im miệng lại cho tôi.


Bớt nói nhăng nói cuội với tôi đi!
La Chiếm đẩy Kỳ Dư:
Cậu chạy được bao nhiêu mét, bác sỹ Giang đều đang theo dõi đấy, khẩn trương chạy cho tôi.

Kỳ Dư sống chết không buông tay, thẳng thừng ôm chặt lấy cổ La Chiếm không buông:
Hoặc là cậu giúp tôi chạy nốt mười ngàn mét, hoặc là cậu cõng tôi đi bộ hết mười ngàn mét, cậu chọn đi.


Cậu cút ra xa cho tôi, nghĩ hay thật đấy!

Thịnh Đường, người đang ở trên bầu trời cao, hoàn toàn không biết mình đang được Kỳ Dư ngưỡng mộ. Cô ngủ mơ mơ màng màng, thậm chí còn mơ một giấc. Trong mơ, chính tay cô đã khôi phục pho tượng Bồ Tát trong hang số 0, khôi phục mãi khôi phục mãi mắt của pho tượng bỗng mở ra. Cô ở trong mơ không hề sợ hãi ngược lại còn quát: Hù dọa ai đó? Nhắm lại, nhắm lại.
Máy bay bất ngờ đảo mạnh một cái.
Đầu của cô theo quán tính lao thẳng về phía trước. Một giây sau, một bàn tay đưa qua đỡ vững lấy trán cô.
Kỳ Dư ngẩng đầu ngắm bầu trời.
Haizz, muốn được cùng Đường Đường đi công tác thật đấy…

Lòng bàn tay vừa rộng lớn vừa ấm áp, lại có sức mạnh. Cô bất giác muốn cọ cọ thêm một chút, rất thoải mái lại đầy cảm giác an toàn.

Nhưng chẳng bao lâu sau cô đã phát hiện ra điều gì sai sai. Mở mắt ra nhìn, hóa ra cô đang dựa thẳng vào vai người bên cạnh mà ngủ. Cô vội ngước mắt lên, thứ nhìn rõ đầu tiên chính là khuôn cằm gợi cảm của người đàn ông.

Ông trời ơi…

Giang Chấp nghiêng đầu qua:
Tỉnh rồi à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.