Chương 88: Cậu muốn tìm đường chết, tôi giúp cậu toại nguyện
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 984 chữ
- 2022-02-04 05:29:55
Giang Chấp ngước mắt lên nhìn anh ấy, tỏ vẻ không vui:
Tiêu Dã, sao cậu nói lắm lời thừa thãi vậy?
Tiêu Dã không sợ8 sắc mặt của anh, khó khăn lắm mới nắm được thóp của Giang Chấp, anh ấy sao lại không cố gắng trêu chọc một phen? Nắm lấy đi3ểm yếu, uy hiếp đối phương quả nhiên là một chuyện khiến người ta đã đời. Nếu không sao lại có câu
Con người vào lúc thích 9hợp nên biết tận hưởng niềm vui. Chút sung sướng vào khoảnh khắc này, anh ấy chấp nhận mang ngàn vàng ra rắc để đổi lại.
Sải bốn bước chân tiến về phía trước, Tiêu Dã nói một lời chân thành:
Đồng chí nhỏ, cơn giận đừng bùng lên dữ dội như 5vậy. Nào, uống chút Coca cho mát mẻ.
Nói rồi, anh ấy đặt lon Coca ra trước mặt Giang Chấp rồi nói tiếp:
Chẳng phải tôi đang phân tích cho cậu nhìn thấy rõ lợi hại thiệt hơn sao? Thầy Hứa vốn dĩ là một con cáo già gian xảo. Cậu mà cầu xin, liệu ông ta có buông tha cho cậu không? Ông ta nói ngày mai mở rộng cửa một hôm cũng được thôi, điều kiện tiên quyết là cậu phải đích thân khôi phục bức ‘Cực lạc đồ’.
Cuối cùng, Giang Chấp lại nói với đầu bên kia: Nhưng xuất phát từ lòng cảm kích, tôi có thể cung cấp phương án phục hồi, còn về việc cử ai đi khôi phục thì mọi người hãy bàn bạc thêm với Giáo sư Hồ.
Một câu nói đã khiến đối phương cảm động rớt nước mắt, nghĩ bụng: Cậu thanh niên này cũng thật có tình có nghĩa, dù sao cũng là người được mời từ ngoài về, có thể làm được tới mức này quả thật cũng không dễ dàng gì. Nhưng sau khi tất cả mọi việc ngã ngũ thì bên kia phản ánh lại: Viện Nghiên cứu thời điểm này chẳng phải đều theo chế độ đảm nhiệm chức vụ hay sao? Anh mang chủ đề biên chế với không biên chế ra định lòe bịp ai chứ?!
Về sau Giáo sư Hồ tiếp nhận. Ông vốn định đợi Tiêu Dã từ Tân Cương trở về, ai ngờ từ trên trời bỗng rơi xuống một bác sỹ Giang. Giáo sư Hồ thấy vậy lập tức dứt khoát quyết định mượn cớ Giang Chấp tới Bắc Kinh thảo luận học thuật, gọi cho Cố Cung một cuộc điện thoại, cụ thể đã nói những gì thì người bên cạnh hoàn toàn không biết, tóm lại không bao lâu sau, Giang Chấp đã nhận được điện thoại từ phía Cố Cung…
Những lời chào mừng thì cứ gọi là khiến người ta vui vẻ thoải mái, mọi chuyện đều tích cực hợp tác. Đầu đó còn hết lời tán dương anh trẻ tuổi tài cao, cuối cùng bổ sung thêm một câu: Tiểu Giang à, người Trung Quốc từ xưa tới nay luôn tuân theo đạo lý có qua có lại. Chúng tôi phối hợp với công việc của cậu, có phải cậu cũng nên có ý thức đáp lại không…
Người ta nói không ai ra tay đánh một người đang cười, nhưng câu này rơi xuống đầu Giang Chấp là hoàn toàn không có tác dụng gì. Anh đáp lại một câu không chút khách khí: Thành thật xin lỗi, tôi không có biên chế tại Viện Nghiên cứu.
Ý tứ câu nói ấy quá rõ ràng, hỗ trợ kỹ thuật là công việc của Viện Nghiên cứu, còn anh không thuộc quyền quản lý của Viện.
Cực lạc đồ
xuất phát từ ngôi mộ ở huyện Hạ Khiết, Cát Thị. Qua khai quật khảo cổ đoán định, niên đại của ngôi mộ này có thể suy đoán là cuối đời Đường, cực kỳ hiếm gặp. Hiếm gặp hơn nữa là bức bích họa trên vách tường phía Nam trong phòng chính của ngôi mộ, cũng chính là bức
Cực lạc đồ
. Nội dung chủ yếu thể hiện cuộc sống xa hoa trụy lạc của quý tộc thời Đường. Tuy rằng bị thiệt hại nặng nề nhưng từ những điểm lác đác còn sót lại vẫn có thể nhìn ra được vẻ đẹp của bức bích họa gốc. Nhưng cái gọi là hiếm gặp là vì kiến trúc trên đầu bức bích họa lại đa phần mang nét phương Tây, điển hình của kiểu kết hợp Trung Tây.
Tổng thể bức bích họa tuy không quá lớn, nhưng trọng điểm nằm ở chỗ thủ pháp vẽ bích họa không giống với cách thể hiện của những người thợ cổ đại. Công việc phục hồi bức bích họa này khi trước được giao cho đội Đôn Hoàng hoàn thành, nhưng trước sau đổi qua đổi lại ba nhà khôi phục mà phương án khôi phục đưa ra vẫn không lý tưởng.
Liên quan đến câu chuyện này, trước khi tới Bắc Kinh, Tiêu Dã đã tìm hiểu rất rõ ràng rồi.
Anh ấy cười gian, bổ sung một câu:
Có thể vì bên Cố Cung cũng ngẫm ra được cậu là một người không nghiêm túc chút nào, nên dứt khoát chơi chiêu ‘gậy ông đập lưng ông’ chăng. Đều không nghiêm túc cả mà, ai sợ ai chứ. Thế nên cậu nên suy nghĩ cho kỹ, một khi cậu cầu xin thầy giáo Hứa, tức là cậu đang tự đào hố chôn mình. Sửa ‘Cực lạc đồ’ mệt mỏi biết bao, cậu phải chui xuống ngôi mộ, còn phải chạy qua chạy lại giữa Đôn Hoàng và Cát Thị. Nhưng nếu cậu tìm cô Trình, cùng cô ấy trò chuyện dăm ba câu, rồi nở một nụ cười hòa nhã thì mọi vấn đề có thể được giải quyết dễ dàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.