Chương 90: Con khỉ đen đáng thương của bố


Về sau cô từng hỏi bố mình: Đã có người ra giá rất cao rồi, vì sao bố vẫn không bán?

Kết quả, ông bố của cô đưa ra một câu trả lời hoàn t8oàn trái ngược với suy luận về người đàn ông thâm tình, khăng khít với vợ của mọi người ngoài kia: Mẹ con chê bố vẽ bà ấy xấu quá, nói bán tranh3 đi sẽ hạ thấp hình tượng của bà ấy.

Thịnh Đường buông một tiếng thở dài. Có một kiểu mẹ gọi là
mẹ nhà người ta
. Lại có một kiểu mẹ gọ9i là
mẹ trong mắt người ta
.
Mẹ nhà người ta
ra sao cô chẳng quan tâm được, cô chỉ hy vọng biết bao mẹ của cô chính là hình mẫu mà người ngoà6i vẫn xây dựng cho bà…
Duyên dáng cởi mở, dịu dàng thắm thiết, thông minh cao quý… Thịnh Đường âm thầm im lặng khóc trong tâm, đây chắc 5chắn không phải là mẹ ruột của cô.
Nhớ năm xưa hồi cô còn đi học, lúc đó hay thích ngủ nướng, lười dậy. Mẹ ruột của cô chính là kiểu người có thể cầm đá đút vào trong cổ cô, hoặc không cũng là ngồi xuống bên giường, ăn chocolate chips của cô, vừa ăn còn vừa khiêu khích chọc tức cô: Chocolate của Đường Đường quả thật ngon quá cơ…
Đến khi cô bò được dậy khỏi giường thì chỉ có thể nhìn thấy túi chocolate rỗng không đặt ở đầu giường.
Đã từng có lúc, chuyện bị mẹ gọi dậy trở thành cơn ác mộng của Thịnh Đường. Mỗi lần dậy muộn một giây, cô hoàn toàn không biết mẹ có thể nghĩ ra cách thức gì để đối phó với cô. Chỉ riêng đồ ăn vặt bố mua cho cô thôi, mười túi thì tám, chín túi đều chui vào bụng mẹ.
Vì chuyện này, cô không ít lần gào khóc than vãn với bố: Mẹ con không sợ béo sao!
Nói đi nói lại thì bố vẫn thương con gái nhất. Ông không nói năng gì, lập tức mua thêm cho cô cả đống đồ ăn… Cứ thế, lặp đi lặp lại đã trở thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Khi cô không thích tết tóc thì ép cô phải tết tóc, khi cô muốn tết tóc thì xách cổ cô đi cắt tóc, lừa cô uống nước mướp đắng, mỗi tối trước khi ngủ hay kể chuyện ma hù dọa cô… Tội lỗi chồng chất!
Còn người bố mà trong mắt người ngoài là phóng khoáng bất kham, cuối cùng chỉ còn biết an ủi cô bằng những lời: Nhịn đi là được, nhịn đi là được.
Cô đã từng hỏi Thịnh Tử Viêm một câu rất nghiêm túc rằng: Bố, bố có phải là kiểu bị vợ quản chặt trong truyền thuyết không?
Cuối cùng Thịnh Đường sụp đổ, nước mắt lưng tròng hỏi bố mình: Lẽ nào không thể mua phần cho hai người ạ?
Bố dịu dàng, chu đáo xoa đầu cô, ánh mắt thương xót: Đường Đường, bố mua phần cho ba người đấy…
Đấy là còn chưa nói tới những giày vò từ hồi cô con bé tí.
Thịnh Tử Viêm nghiêm mặt lại nói với cô: Sao có thể dùng từ này để hình dung về bố và hạ thấp mẹ con chứ? Sau này tuyệt đối không được gọi bố là người bị vợ quản chặt. Bố là kẻ hèn, hèn một cách cam tâm tình nguyện.

Hèn hay không hèn Thịnh Đường không đánh giá thêm, nhưng sự
cam tâm tình nguyện
của bố thì cô đã được chứng kiến tận mắt.

Năm mẹ ngã gãy chân cô vẫn còn nhớ rõ mồn một. Một tối cô xuống bếp rót nước để uống, khi ngang qua phòng của bố mẹ, đã nghe thấy mẹ nói:
Nếu lúc này anh chọn ly hôn với em, em thật sự không trách anh. Em chắc chắn là không thể đứng lên được nữa. Anh không cần hy sinh cả cuộc đời mình để ở bên một người như em.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Tên Anh Là Thời Gian.