Chương 92: Không có gì anh không dám làm
-
Tên Anh Là Thời Gian
- Ân Tầm
- 846 chữ
- 2022-02-04 05:29:50
Giang Chấp thu tay về, khoanh trước ngực, cúi xuống nhìn cô đang ngồi bên cạnh chân anh, cười như bị giật phong hàn vậy:
Gì chứ?
Không 8có gì, không có gì…
Thịnh Đường gắng hết sức để nhịn cười, ra sức khoát tay với anh.
Ôi mẹ ơi không ổn rồi, cười đến ná thở rồi… Kiểu gì3 cũng phải giữ lại cho anh chút thể diện. Anh vốn đã nhiều tuổi, rồi quanh năm sống ở nước ngoài, tiếng Trung không linh hoạt, lại cả ngày chỉ gi9ao tiếp với bích họa…
Thịnh Đường nhe răng nhe lợi, trước kia cô luôn cảm thấy không thể cười sau lưng người ta, không ngờ dù là cười trước mặt hậu quả cũng khôn lường đến vậy. Báo ứng đây sao? Không, cô kiên quyết không thừa nhận.
Thấy gương mặt cô sắp nhăn tít lại như một quả hạch đào, Giang Chấp không nhịn nổi cười. Anh chọc cô:
Cô qua đây, tôi xoa giúp cho.
Nói rồi, anh giơ tay làm động tác túm lấy cô.
Thịnh Đường nhanh chóng né người, nhảy ra xa tám trăm dặm.
Trái tim Thịnh Đường chợt đập lỡ nhịp, cô đứng thẳng người lên… Cảm giác nhức mỏi dạy cho cô biết thế nào là co giật theo đúng nghĩa, cô lại cúi xuống xoa xoa bụng:
Không phải anh qua đây thay Thẩm Dao đòi phương án đấy chứ? Không thể ức hiếp người khác như vậy được, đâu có ai đòi nợ lúc nửa đêm nửa hôm? Hơn nữa, tôi cũng không nợ cô ấy.
Là đồng ý giúp đỡ, dẫu sao thì trong việc cung cấp tài liệu tham khảo cho việc khôi phục nguyên dạng bức tượng của cô, Thẩm Dao cũng đã giúp cô rất nhiều. Nhưng liên quan đến chuyện điệu múa Hương Toàn, cô cũng chỉ nói sẽ giúp cô ấy nghe ngóng xem sao, không hứa hẹn chắc chắn giúp được mà.
Giang Chấp chăm chú nhìn Thịnh Đường thấp đi thêm một đoạn đứng ở đó, anh đổ người về phía trước, cánh tay chống lên đùi, hỏi ngược lại:
Đường Tiểu Thất, sao cô chưa chết vì cười nhỉ?
Thịnh Đường như được ai giải huyệt cười, lập tức ngừng ngay lại, cũng không phải vì câu hăm dọa của anh. Mẹ ơi, chuyện gì thế này?
Nửa đêm nửa hôm anh qua phòng tôi làm gì?
Cô ôm bụng tiến lên, nét mặt cảnh giác:
Anh anh anh…
Cô cô cô tôi tôi tôi…
Giang Chấp nhàn nhã ngồi lên chiếc xô pha đơn bắt chước điệu bộ của cô, rồi dùng ánh mắt liếc từ trên xuống dưới một lượt:
Cô cho rằng muộn như vậy rồi tôi còn qua tìm cô thì có thể là vì việc gì?
Bình tĩnh bình tĩnh, hít sâu thở đều…
Thịnh Đường bụm miệng phì cười thành tiếng. Không phải chứ, lẽ nào an6h thật sự nhảy ra từ kẽ nứt của hòn đá?
Giang Chấp cho dù là một người đần độn thì cũng nhìn ra được có vấn đề. Anh hắng giọng che giấu s5ự ngượng ngập của mình:
Vừa vừa phai phải thôi, Đường Tiểu Thất, chắc tôi phải phạt cô viết cả trăm cả ngàn lần bốn chữ ‘tôn sư trọng đạo’ mới được.
Bụng không co thắt nữa à?
Giang Chấp dựa trở lại vào ghế xô pha, bật cười.
Đỡ rồi.
Thịnh Đường đứng thẳng lưng lên, kiêu ngạo ưỡn ngực. Cũng nhờ có cú tóm này của anh, vòng eo rắn nước của cô được lắc một cái, bụng quả thật cũng dễ chịu hơn. Cơ thể không còn gì đáng ngại, cô nói năng cũng cứng miệng hơn:
Không phải là tôi không giúp Thẩm Dao, cũng phải để tôi sắp xếp thời gian. Hơn nữa, tôi còn đang bận rộn bức vẽ khôi phục nguyên dạng của tôi nữa.
Giang Chấp dang rộng hai cánh tay, uể oải gác lên ghế xô pha, đi thẳng vào chuyện chính:
Tôi đói rồi.
Thịnh Đường tự vẽ ra trong đầu mình vô số các kịch bản dày cộp, bỗng chốc như bị gió cuốn bay đi đâu hết… Cô sững sờ đứng nhìn Giang Chấp một lúc rất lâu, cứ có cảm giác tai mình có vấn đề. Cô lên tiếng xác nhận lại:
Nửa đêm nửa hôm anh tới phòng tôi chỉ để nói với tôi là anh đói rồi?
Không phải là nói mà là thông báo.
Giang Chấp được nước lấn tới, vắt chân vào nhau:
Cô phải có trách nhiệm giải quyết vấn đề cái bụng đói của tôi.
Thịnh Đường tròn mắt nhìn anh chằm chằm, quả thật chỉ có những việc cô chưa nghĩ tới chứ không có việc gì anh không dám làm.
Cô cố gắng cong cong khóe miệng, phải bình tĩnh. Đang đêm hôm thế này, cô không muốn chơi trò đánh giằng co với anh:
Anh đói rồi phải không? Việc này dễ thôi, anh muốn ăn món gì, tôi gọi giúp anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.