Chương 17: Thất bại ban đầu


Bốn ngày sau.

Khoảng 11h trưa.

Nguyễn Thế Bình cầm túi tinh thể trên tay, chầm chậm đi về căn cứ.

Từ khi căn cứ xuất hiện bên ngoài, hắn không còn khả năng hấp thu năng lượng, dịch dinh dưỡng qua đôi bàn tay nữa. Bởi vậy, hắn đành nhét tinh thể vào túi, cầm trở về.

Đi trên đường, vừa cẩn thận chú ý xung quanh, hắn vừa suy nghĩ.

Hắn mỗi lúc một lo lắng thêm!

Trong bốn ngày, Binh Nhì Nguyễn CN1 thể hiện ra tố chất kinh người của y. Cả buổi sáng dẫn theo bốn người kia tiến về siêu thị, mang hết những gì cần thiết về căn cứ. Buổi trưa, khi ánh mặt trời chói chang nhất, y lao vào rừng, dẫn dụ từng bầy thú biến dị, đốt dây leo. Xế chiều y lại dẫn bốn người kia về siêu thị. Tối đến, y lại đào rễ dây leo lấy dịch dinh dưỡng. Ban ngày, trên đường làm việc, gặp phải cây trái gì, y đều không quên mang về.

Ngày thứ nhất người trẻ tuổi thư sinh trong đám bốn người bị độc chết. Về sau Nguyễn CN1 cẩn thận hơn, cho nên 3 người còn lại may mắn sống sót.

Đêm thứ hai, nghe hắn nhắc đến Trịnh Bơ – người đàn ông ở thôn Bàn Thạch có sức mạnh trâu chó nọ, Nguyễn CN1 đi tới thôn Bàn Thạch, cầm bảy mẩu da trở về căn cứ trong đêm. Tuy cũng tò mò về những mẫu da nhỏ dính máu nọ, nhưng Nguyễn Thế Bình cũng không có hỏi nhiều. Sự sống chết của 7 người trong thôn Bàn Thạch chẳng liên quan gì tới hắn, hắn không lãng phí đầu óc quan tâm.

Nhìn chung, suốt bốn ngày hắn để Nguyễn CN1 tự chủ hành động, hắn cũng không can thiệp gì. Hắn chỉ đi ra ngoài căn cứ, lượng sức mà thu thập tinh thể từ zombies.

Khoảng thời gian này hắn không ngừng suy nghĩ biện pháp mạnh lên. Hắn biết cuộc đời này hắn chỉ có thể tin tưởng vào bản thân. Hắn cần mạnh lên để có khả năng đối phó với những hiểm nguy sắp tới: cả đã biết và chưa biết.

Mọi thứ đều trông chờ vào căn cứ Terran là điều không thể. Nhất là khi hắn chưa phân biệt được đó là địch hay bạn. Hắn biết rõ kẻ tốt với mình lúc này chưa chắc đã là bạn. Trong lòng hắn, có là bạn bè cũng cần thêm vào lợi ích. Chỉ có như vậy, mối quan hệ mới có thể bền hơn – dù rằng không phải mãi mãi.

Với lượng tích lũy hiện tại, nếu như lòng hắn không có nghi ngờ, hắn đã chế tạo hàng loạt công nhân nhân bản rồi. Có thể hắn đang quá đa nghi, đang phí thời gian nghi ngờ vớ vẩn. Mà đáng lẽ ra, hắn cần phải nhanh chóng chế tạo công nhân nhân bản, một lòng phát triển căn cứ Terran mới đúng.

Có lẽ trong mắt người khác, Nguyễn Thế Bình đang làm chuyện vô bổ. Nhưng sâu trong lòng hắn, sống sót mới là ưu tiên hàng đầu. Chưa xác định rõ mối quan hệ hai bên, hắn không nguyện ý trở thành con chốt thí của đối phương.

Thậm chí, khả nắng lớn nhất là hắn chỉ là kẻ thế mạng. Phải biết theo thường thức, giết chết chỉ huy, căn cứ sẽ bị hủy. Cho dù không biết sự tồn tại của căn cứ, muốn thắng, giết tướng chỉ huy kẻ địch vẫn là phương pháp tốt nhất. Hiện tại hắn được coi là kẻ cầm đầu, căn cứ càng phát triển, hắn càng bị nguy hiểm hơn.

Nhưng, chỉ huy có thật sự quan trọng với căn cứ không? Liên bang Terran đã bị phá hủy, căn cứ này vẫn hoạt động đó thôi. Dù là trong miệng Số 1, Nguyễn Thế Bình đã trở thành chỉ huy của chúng. Dù trong miệng Số 1, Liên bang Terran bị tiêu diệt bởi kẻ địch bên ngoài.

Nói miệng ai cũng nói được, không có chứng cứ thì không thể tin. Dẫu có chứng cứ thì cũng cần nghi ngờ.

Hắn chưa phát hiện điều gì, nhưng Nguyễn Thế Bình biết cái căn cứ Terran này kiên nhẫn hơn hắn nhiều lắm. Bốn ngày trôi qua, có được mẫu gen tốt, Số 1 và Nguyễn CN1 có đề nghị hắn chế tạo thêm công nhân nhân tạo. Những lần như vậy, hắn đều từ chối, nói rằng hắn còn cần phải suy nghĩ thêm. Số 1 và Nguyễn CN1 có khuyên hắn, nhưng 2 bọn họ vẫn không có chế tạo thêm cái gì trước mắt hắn.

Còn sau lưng? Ai biết được. Thứ nhất, hắn không cho rằng căn cứ báo ra bấy nhiêu năng lượng và thể tích dịch dinh dưỡng thì căn cứ có bao nhiêu đó. Không ai biết một tinh thể sẽ cung cấp 1, hay 2, hay 3 năng lượng. Toàn bộ chỉ là lời nói 1 phía của Số 1. Thứ hai, hắn càng không cho rằng chỉ có phòng sinh hóa mới chế tạo được công nhân nhân bản. Chỉ cần có đầy đủ dụng cụ, nguyên vật liệu, cách thức chế tạo, vậy thì chế tạo ở đâu mà chẳng được? Lòng đất phía dưới căn cứ là một trong những chỗ cực kỳ lý tưởng.

Căn cứ và Binh Nhì Nguyễn CN1 có kiên nhẫn, Nguyễn Thế Bình lại không kiên nhẫn nỗi. Hắn có kiên nhẫn bỏ thời gian thăm dò đám bọn họ, cố gắng tìm thêm nhiều thông tin để có suy đoán chính xác về bọn họ. Nhưng mà thời gian không phải vô tận, thời gian cứ dài thêm, bất lợi vẫn là hắn, thậm chí càng về sau hắn càng bất lợi.

Nguyễn Thế Bình muốn thực lực trở nên mạnh hơn, song trước mắt hắn không tìm ra cách nào. Hắn không định lấy mạng mình thí nghiệm, nuốt thử tinh thể xem có phản ứng gì hay không. Hắn cũng không ngu xuẩn cho 3 người kia sống sót nuốt thử. 3 người họ chết thì chẳng sao, nhưng nếu có người may mắn tiến hóa, đạt được năng lực nào đó. Khi đó, có lẽ mới thật sự là tận thế với hắn.

Nguyễn Thế Bình không ngây thơ cho rằng bị ai đó bóc lột thậm tệ, hành hạ thể xác, thậm chí bắt làm thí nghiệm, thì khi họ có thực lực mạnh lên, họ lại không báo thù. Mà mục tiêu báo thù rõ ràng nhất tất nhiên là hắn – kẻ cầm đầu, chứ không phải là cái căn cứ họ không biết kia. E sợ lúc Nguyễn CN1 vừa chết, hắn nối gót theo ngay.

Nguyễn Thế Bình không biết người tiến hóa sẽ mạnh đến mức độ nào. Vì thế trừ khi có sức mạnh tuyệt đối, có thực lực nghiền ép người tiến hóa, nếu không, hắn không dại đi thử.

Thời gian cấp bách, thực lực không tăng thêm, bất lợi càng nghiêng về phía mình, Nguyễn Thế Bình cảm thấy áp lực trên vai lớn lên từng ngày. Hắn như thể đã không có khả năng phản kháng, hắn như thể cũng không có cơ hội phản kích.

Vì lẽ đó, Nguyễn Thế Bình lựa chọn thỏa hiệp.

Thỏa hiệp nhất thời không phải là thất bại. Hắn không quan tâm thất bại tức thời, hắn chỉ quan tâm thắng lợi cuối cùng. Vì vậy, hắn thỏa hiệp nhằm mở ra cục diện, thỏa hiệp để tìm kiếm cơ hội.

Thu dọn lại những suy tư, hắn bước về phía căn cứ với tư thế bình thản.

Khi đến căn cứ, hắn nhìn thấy nhóm 3 người ngồi trong chiếc ô-tô tránh nắng. Hai nữ, một nam, bẩn thỉu không ra gì. Mấy ngày không tắm rửa, mấy ngày đi nắng liên tục, quần áo và mặt mũi họ đen xì, đầu tóc rối như cái tổ quạ. Quần áo họ cũng không nguyên vẹn, rách chỗ này, rách chỗ kia, nhìn rất thê thảm. Ở trước kia, ăn mày còn không thê thảm bằng 3 người họ.

Hai tay họ không còn bị cột, họ khá tự do, nhưng họ không có bỏ chạy, cũng không chống đối. Đã từng đứng trong căn cứ, nhìn thấy đàn thú biến dị tấn công khu rừng dây leo, trước khung cảnh kinh khủng ấy, hiển nhiên họ không có ý định bỏ trốn. Ai cũng là người thông minh, ở đây vất vả chút, nhưng còn sống không phải sao? Ăn uống kham khổ tí, nhưng không bị cắn xé thành thịt nát không phải sao?

Nhân cách? Tự trọng? Tự do? Đạo đức? Khi mà muốn sống cũng trở nên khó khăn, những cái đó đáng là gì?

Khi Nguyễn Thế Bình đi ngang qua, họ ngẩng mặt lên nhìn, rồi không còn quan tâm. Trong bọn họ, kể cả người đàn ông duy nhất, không ai đủ tự tin giết một kẻ săn zombies như hắn.

Trong 3 người, người đàn ông và Jsep Mai Nguyễn có dã tâm, nhưng họ tự biết thời cơ chưa tới, họ biết khoảng thời gian này mình nên làm gì.

Nguyễn Thế Bình đi qua ô-tô, bước vào căn cứ.

- Đóng cửa lại đi.

Nguyễn Thế Bình ra lệnh.

Roẹt.

Cánh cửa hợp kim liền đóng lại trong chớp mắt.

Mang chiếc túi tinh thể, Nguyễn Thế Bình cất bước đi về phòng chế tạo.

Sau khi trút hết tinh thể vào một cái miệng ống, hắn hỏi:

- Hiện tại căn cứ có bao nhiêu năng lượng và dịch dinh dưỡng?

Số 1 đáp lại rất nhanh:

- Chỉ huy, hiện tại chúng ta có 2351 năng lượng, 32.27 lít dịch dinh dưỡng loại 5, 102.12 lít dịch dinh dưỡng loại 7.

Hơn 102 lít dịch dinh dưỡng loại 7 là từ tổ ong Nguyễn Thế Bình từng gặp. Sau đêm thứ 2 đi ngang qua nơi đó, trưa thứ ba Nguyễn CN1 dụ đàn ong, tối đêm thứ ba hắn giết một đám ba mấy con còn lại, rồi mang từng phần tổ ong về căn cứ. Cả tổ ong chỉ có hơn 102 lít mật ong, khác với dự đoán ban đầu của Nguyễn Thế Bình, hắn còn tưởng rằng được hơn 600 lít. Thực tế là nhộng khá nhiều, mà mỗi con cũng to gần 1 mét, nên nhìn tổ ong rất to, chứ chẳng phải do mật ong nhiều.

Nguyễn Thế Bình tiếp tục hỏi:

- Dịch dinh dưỡng loại 5 với loại 7 cái nào tốt hơn?

Số 1 nói:

- Dịch dinh dưỡng được chia thành 3 nhóm. Sắp xếp theo chất lượng giảm dần là nhóm I, nhóm II, nhóm III. Hai loại dịch dinh dưỡng loại 5 và loại 7 hiện tại thuộc nhóm III. Cùng một nhóm lớn, rất khó nói loại nào có chất lượng tốt hơn. Mỗi loại đều có đặc trưng riêng. Loại 5 có xác suất tăng chỉ số nhưng không làm biến dị, giống Nguyễn CN1. Mẫu gen của ngài không tốt, nhưng nhờ có dịch dinh dưỡng loại 5, Nguyễn CN1 may mắn trở thành Binh Nhì. Nếu không, khi sinh ra, hắn còn không có cả quân hàm.

- Loại 7 gây biến dị với tỉ lệ khá lớn. Loại này phù hợp trong trường hợp tăng binh. Trong chiến tranh, khi đến lúc quan trọng, cùng một mức giá, cùng một thời gian, binh lính biến dị có chỉ số vượt trội dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất. Xét về mặt phát triển lâu dài, bởi vì biến dị, họ khó tăng thực lực, cho nên không phù hợp.

Nguyễn Thế Bình trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Vậy ngươi có đề nghị gì không?

Số 1 trả lời:

- Đầu tiên dùng dịch dinh dưỡng loại 7, cho đến khi có được 2 công nhân biến dị thì chuyển sang dùng loại 5.

Nguyễn Thế Bình ngạc nhiên:

- Vì sao phải chế tạo 2 công nhân biến dị? Công nhân biến dị thì có lợi ích gì? Chúng ta không có chiến tranh, không phải nên tích trữ loại 7 cho sau này sao?
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Terran - Tranh Bá Vũ Trụ.