Chương 22: Phân công


Đời như một giấc mộng. Dù biết đó là mộng, không mấy ai nguyện ý tỉnh lại.

Jsep Mai Nguyễn là một trong số đó.

Với tài và sắc, Jsep Mai Nguyễn cho rằng cô không hề thua kém bất cứ con đàn bà nào khác. Những gì những con đàn bà khác đạt được, cô ta nên có được tốt hơn.

Đàn ông muốn chinh phục thế giới, chinh phục cả đám đàn bà trong thế giới đó. Đàn bà thì khác, đàn bà chỉ cần chinh phục đàn ông là đủ. Và nếu chinh phục một người đàn ông nhưng không đủ thỏa mãn, chinh phục thêm vài người là lẽ tất nhiên.

Đàn ông là giống đực, có giấu kín thế nào thì bên trong vẫn tồn tại dục vọng. Như giống đực bao loài khác, chỉ cần một ánh nhìn, đàn ông đã quyết định rằng có nên giao phối với con cái không. Hiện thực tuy rất phũ, song phái nữ không có bề ngoài, mọi việc xung quanh đều trở nên bế tắc.

Jsep Mai Nguyễn có vẻ ngoài hút hồn, thân hình đúng chuẩn. Bởi vậy, chỉ cần một cái ánh mắt, cô ta đều có thể giải quyết mọi chuyện một cách dễ dàng.

Cuộc đời không phải màu hồng, nhưng Jsep Mai Nguyễn biết cách tạo ra màu hồng cho mình. Cách này không quá phức tạp, cũng không khó lắm, chỉ phải hi sinh vài thứ. Trong vài thứ đó, có nhân cách.

Ở thế giới hòa bình, khi người ta không phải chém giết để tranh giành sự sống, không mưu mô tranh giành tài nguyên, nhân cách – hay đạo đức – là thứ mỹ miều, là thứ được ngầm thừa nhận, được nhiều người chạy theo như vịt.

Ở thời đại rối loạn, người ta chỉ quan tâm quyền lực của ai lớn, nắm tay của ai mạnh.

Jsep Mai Nguyễn biết rõ tình cảnh của cô, cũng như cô ta biết rõ mình cần phải làm thế nào để đạt được mục đích.

Vì thế, khi thấy Triệu Mộng Uyên được gọi riêng, vào lâu mà chưa ra, cô ta ghen tị, cho rằng hai người kia thích độc, lạ. Cho rằng hai người kia không hiểu được phong tình, không nhìn thấy cái đẹp.

Đàn ông thích một cô gái đẹp mới phải, đàn ông sao lại ăn mặn, đi thích một cô gái tầm thường? Nhất là khi ả ta tầm thường ở cả khuôn mặt và vóc người.

Cô ta bất bình trong lòng, song cô ta rất thông minh, cô chỉ im lặng và chờ đợi đến lượt mình.

Cô ta không tin ở một nơi có 2 cô gái, 2 người đàn ông kia sẽ cùng chơi một cô gái xấu. Theo suy nghĩ của cô ta, gái xấu là dành cho kẻ có quyền lực thấp hơn, người quyền lực càng cao thì càng muốn được thỏa mãn một cách tốt hơn.

Jsep Mai Nguyễn cứ chờ đợi, khi thời gian Triệu Mộng Uyên ở trong tòa nhà càng dài, khuôn mặt cô ta bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

Cô sợ mình bị chê, sợ hai người kia sẽ không thèm động vào cô. Lý do vì sao chính cô cũng biết rõ. Nhưng mà cô không cam tâm!

Một tiếng từ khi Triệu Mộng Uyên đi vào, lòng Jsep Mai Nguyễn ngứa ngáy khó nhịn.

Hai tiếng trôi qua, Jsep Mai Nguyễn càng cảm thấy bất an. Cô thật sự không hi vọng một kết quả tệ hại đến với mình. Không được ai sủng ái, chắc chắn trong quãng thời gian tiếp theo, cô sẽ vẫn phải làm việc nặng dưới nắng gió như bốn ngày vừa rồi. Nó không chỉ quá sức với cô, mà nó còn đang tàn phá sắc đẹp của cô, cô thật sự muốn thoát khỏi tình cảnh đáng thương này. Cô muốn bò lên, muốn được ăn mặc đẹp! Cô muốn hưởng thụ, chứ không muốn làm!

Ba tiếng trôi qua, nội tâm Jsep Mai Nguyễn như chìm đáy vực. Cô sốt ruột, cô bồn chồn, cô sợ hãi.

Đang lúc suy nghĩ của Jsep Mai Nguyễn mỗi lúc mỗi trở nên kì quái, cửa tòa nhà trước mắt cô mở ra. Ánh sáng từ bên trong rọi ra màn đêm, làm cho tâm tình cô thêm phấn chấn.

Nhìn Nguyễn CN1 bước ra, Jsep Mai Nguyễn biết cô đã chờ được, một tương lai tốt đẹp đang quay về phía cô cười.

Thấy Nguyễn CN1 đang bước thẳng về phía mình, trong lòng cô càng thêm vui mừng.

Đến lúc Nguyễn CN1 đứng trước mặt cô, Jsep Mai Nguyễn làm bộ lo sợ. Cả người cô co lại, hai tay ôm chân, khuôn mặt lảng tránh.

Jsep Mai Nguyễn đang chờ đợi Nguyễn CN1 mở lời. Đến lúc đó cô sẽ giả vờ sợ hãi, do dự. Đợi người đàn ông này không kiên nhẫn nữa, quát lớn hoặc kéo cô đi, cô sẽ khóc lóc van xin.

Sau đó, khi nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy, người đàn ông này hoặc người đàn ông còn lại sẽ nổi lên dục vọng, sẽ không kiềm chế được mình.

Người đàn ông quyền lực nhất sẽ xông vào ăn tươi nuốt sống cô, mặc cho cô nài nỉ, chống cự. Kết quả là người này sẽ thỏa mãn được niềm vui dục vọng to lớn nhất. Và rồi, qua lần thứ nhất, người này sẽ trở nên nghiện cảm giác ấy. Chỉ cần hai, ba lần, dưới sự diễn xuất kinh người của cô, dần dần người này sẽ nghiện cơ thể cô, sẽ thèm muốn chà đạp cô thêm nữa.

Cứ như thế, kế hoạch của cô sẽ thành công!

Bốp!

Trước khi ngất, Jsep Mai Nguyễn trợn to hai mắt, một mặt không tưởng tượng nổi.

Người đàn ông còn lại ngẩng mặt nhìn về phía này, một mặt thản nhiên. Gã không sợ hãi, bởi vì trong suy nghĩ của gã, có thể Nguyễn CN1 có sở thích khác người. Có chút tiếc nuối vì sau này có thể không còn được chịch gái nữa, gã ta nhìn nhìn Jsep Mai Nguyễn, rồi rất nhanh cúi đầu, ra vẻ vô tội.

Bốp!

Nguyễn CN1 vác hai con người này đi về phía rừng dây leo. Đứng ở bên ngoài, y lần lượt ném hai người này vào.

Một lát sau, dưới gốc dây leo, hai bộ xương khô nằm yên lặng ở đó.

-----

Sáng hôm sau.

5h.

Nguyễn Thế Bình ngồi dậy, vươn vai.

Hắn nhìn căn phòng này, vứt hết kí ức hôm qua ra sau đầu.

Hắn ra khỏi giường, mở cửa, bước về phòng sinh hóa.

Bảy người đang đứng ở xung quanh đây thấy Nguyễn Thế Bình đi tới. Họ dừng lại, đứng thành hàng, đồng thanh nói:

- Chào chỉ huy.

Nguyễn Thế Bình chỉ nhận biết Nguyễn CN1, 6 người còn lại hắn chưa thấy bao giờ. Họ hẳn là sáu người công nhân nhân bản mới.

Nguyễn Thế Bình gật đầu đáp lại, đồng thời đưa mắt đánh giá 6 người mới.

Bọn họ cao hơn Nguyễn CN1 một chút. Nguyễn CN1 cao 1m7, họ cao khoảng 1m74. Nguyễn CN1 nhìn khá cơ bắp, 6 người họ nhìn cơ bắp to gấp rưỡi y. Khuôn mặt họ hao hao tựa nhau, có nét giống Trịnh Bơ.

Lúc này họ cũng đã mặc quần áo vào. Họ đều mặc áo thun ba lỗ và một chiếc quần thể thao.

Họ đứng đó, như chờ đợi Nguyễn Thế Bình ra lệnh.

Có chút ngoài ý muốn, hắn hỏi:

- Số 1, người nhân bản vì sao không cao?

Trong suy nghĩ của Nguyễn Thế Bình, người nhân bản hẳn nên 1 mét 8, thậm chí 1 mét 9 đổ lên mới phải. Cao 1 mét 7, nhưng thân hình to, nên nhìn thấy rất nhỏ con. Vả lại có cao, xương có dài, cơ bắp mới càng to khỏe được.

Số 1 cười khổ:

- Chỉ huy, chúng ta chế tạo người nhân bản để làm việc và chiến đấu. Vì vậy, họ đều được chế tạo ở một mức chiều cao nhất định để phù hợp với công việc và áo giáp, vũ khí. Ngoài ra, đã là quân nhân thì phải chiến đấu ở nhiều chiến trường, nhiều hành tinh khác nhau. Lực hút mỗi hành tinh một khác, 1 mét 7 đến 1 mét 75 là phù hợp nhất, cao hơn chỉ thêm khó khăn khi di chuyển ở những hành tinh có lực hút lớn.

- Thì ra là vậy.

Nguyễn Thế Bình nhìn 6 người mới, ra lệnh:

- Trong số các ngươi, ai là người nhân bản biến dị thì bước lên phía trước hai bước.

Lập tức, người ở vị trí số 3 và số 5 từ trái tính sang bước tới.

Nguyễn Thế Bình nhìn họ, lần lượt chỉ vào hai người, nói:

- Từ giờ ngươi tên là CNB 1, ngươi là CNB 2.

- Vâng.

CNB 1 và CNB 2 khom người hành lễ.

Khi số lượng người nhân bản nhiều hơn, việc đặt tên sẽ thêm khổ cực. Vì vậy, Nguyễn Thế Bình vẫn lựa chọn phương pháp đơn giản nhất. Hắn cho rằng nếu chỉ là lính thường, đặt tên chẳng quan trọng gì. Nếu như quân hàm của họ có thể tăng lên Tá hoặc Tướng, đặt tên khác biệt là điều cần thiết.

Nguyễn Thế Bình hỏi:

- CNB 1, CNB 2, hai ngươi biến dị ở chỉ số nào?

CNB 1 liếc mắt nhìn CNB 2, sau đó thành thật trả lời:

- Thưa chỉ huy, chỉ số sức mạnh của thuộc hạ là 1,48. Chỉ số thể lực của CNB 2 là 1,4.

Nghe được CNB 1 và CNB 2 không phải biến dị trí tuệ, trong lòng Nguyễn Thế Bình lặng lẽ thở phào.

Hắn nhìn năm người còn lại, nói:

- Trừ Nguyễn CN1 ra, từ trái sang phải, tên của các ngươi lần lượt là CN2, CN3, CN4, CN5.

Bốn người còn lại cúi người, hô:

- Rõ.

Xong chuyện đặt tên, Nguyễn Thế Bình xoắn xuýt không biết nên phân công cho họ làm việc như thế nào mới có lợi. Hắn dĩ nhiên không muốn bọn họ làm ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn. Tuy hắn có thể ra lệnh theo ý nghĩ của mình, nhưng hắn lại không làm thế. Hắn muốn tìm hiểu căn cứ, căn cứ không hành động, hắn khó nhìn ra được cái gì.

Xoắn xuýt chừng 5 phút, Nguyễn Thế Bình thở dài, ngẩng mặt nhìn trần căn cứ, hỏi:

- Số 1, ngươi có đề nghị gì không? Đầu óc ta mơ hồ quá, không biết phải phân công cho 7 người họ thế nào.

- Thưa chỉ huy, theo ý kiến của thuộc hạ, CNB 1 sẽ tạm thời ở bên cạnh ngài đảm nhiệm chức hộ vệ. CNB 2 có thể lực cao, vì vậy thuộc hạ đề nghị để CNB 2 và CN2 đi tháo dỡ những chiếc ô-tô hư hỏng trên đại lộ, rồi kéo chúng về căn cứ, nhằm tăng kim loại thu vào. CN3 và CN4 đi tiêu diệt zombies và thú biến dị còn lại ở xung quanh, đồng thời phụ trách thăm dò địa hình. Nguyễn CN1 và CN5 trước mắt đi dẫn đám người trong thôn Bàn Thạch về đây, sau đó giao họ đi làm những nhiệm vụ tìm và đưa người sống sót về căn cứ.

Nguyễn Thế Bình cau mày, hỏi:

- Lương thực của chúng ta không nhiều, đưa thêm người về thì lấy cái gì nuôi bọn họ?

Đó là một vấn đề. Nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng nhất trong lòng Nguyễn Thế Bình.

Trong lòng hắn, hắn không hiểu căn cứ có mục đích gì.

Căn cứ chỉ có 7 người, khi số người sống sót gấp 5 lần thôi, việc quản lý sẽ trở nên khó khăn. Thậm chí, có khi đám người sống sót liên hợp lại phản kháng, lúc ấy được không bù nổi mất.

Nguyễn Thế Bình không cho rằng Số 1 không hiểu điều này. Hắn càng không cho rằng căn cứ này muốn làm chúa cứu thế.
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Terran - Tranh Bá Vũ Trụ.