Chương 29: Loạn chiến (1)
-
Terran - Tranh Bá Vũ Trụ
- vanphan0
- 1953 chữ
- 2019-08-14 10:03:43
Giữa đường, hai bóng người như là hai chùm sáng, như là hai ngôi sao chổi xông về một phía, bùng phát ra hào quang chói mắt, tiếng vang như là lôi đình.
Ầm!
Cuộc đối đầu này chẳng giống như bình thường, mà cứ như là hai ngọn núi lớn va chạm vào nhau, gợn sóng xung kích, chấn động tâm hồn.
Đòn đánh này như khói bốc cuồn cuộn, lực lượng không tên dâng trào, mênh mông như sông lớn. Thứ lực lượng này quá khủng bố, cứ như không phải là sức người vậy.
Sau chốc lát, nơi đó mới khôi phục lại yên tĩnh, những ánh sáng biến mất, chỉ còn dư lại hai bóng người đang đứng đối diện nhau, mỗi người một phương.
- Lê Huy, mày còn sống? Mày đây là ý gì? Mày mới là kẻ giết Phùng Công Cả?
Cản lại đòn đánh lén, ánh mắt Đoàn Kim Tuấn lóe sáng, lạnh giọng hỏi. Đến lúc này, Đoàn Kim Tuấn bắt đầu hiểu ra. Hiển nhiên chỉ bởi Lê Huy còn sống lại không trở về, còn sống lại chờ đợi tập kích đánh lén y, cho nên Đoàn Kim Tuấn đã hiểu ra chuyện ẩn đằng sau.
Sắc mặt Lê Huy lộ vẻ khác thường, hắn cười lạnh:
- Mày sắp tiến hóa lần nữa rồi chứ.
Sau lần va chạm vừa rồi, hai người họ đứng yên. Thế nhưng có thể nhận thấy khí thế của họ không ngừng tăng cao.
Nơi xa trên mặt đất, ba trăm người mà Đoàn Kim Tuấn mang theo đều nằm gục trên đường, ngủ mê man, hoàn toàn không có tinh thần.
Đoàn Kim Tuấn liếc nhìn một bầy cua biến dị khoảng ba, bốn trăm con, to như chiếc ô-tô không ngừng từ phía tây di chuyển theo đại lộ về hướng này, đôi mày cau lại. Tốc độ của đám cua biến dị rất chậm, chúng lại đi ngang, cho nên chúng muốn đến đây cũng cần có thời gian. Tuy nhiên, thời gian chúng đến sẽ không quá lâu, dự tính khoảng 20 phút chúng đã đến rồi.
Đoàn Kim Tuấn nhìn chằm chằm vào Lê Huy, bắt đầu nói đạo nghĩa:
- Lê Huy, cho dù chúng ta có thù oán gì, tạm thời buông xuống đối phó với thú biến dị được chứ? Mày định để ba trăm đồng học vô tội kia chết ở đây sao?
Lê Huy mặt lạnh, khoát tay:
- Bọn họ là chó săn của mày, bọn họ cũng như mày, chết không hết tội!
Khi biết không bắt tay nhau được, Đoàn Kim Tuấn cũng không hề phí lời thêm. Y cần đánh nhanh thắng nhanh.
Lòng bàn tay Đoàn Kim Tuấn phát ra ánh tím, khói mờ bay lên, cứ như là tử khí đông lai. Nó mang theo một luồng khí thế đánh về phía trước, rất khủng bố!
Thời khắc này, y giống như một vị thần, khó có thể ngăn cản.
Vù.
Gần như trong lúc đó, nơi Lê Huy đứng xuất hiện một luồng ánh vàng, hắn như là tắm rửa trong thái dương, bùng phát ra lực lượng không tên như sóng lớn không gì sánh được. Hắn giơ bàn tay phải lên nhấn về phía trước, lòng bàn tay vàng óng hiện lên một ký hiệu YY cổ điển, lấp lánh ánh lửa vàng kim kinh người.
Trong không khí xuất hiện những gợn sóng kịch liệt, hai thiếu niên đối chiến với nhau cứ như là ưng kích trời cao, như vượn nhổ núi lớn, nhanh và mạnh mẽ khiến người ta chấn động.
Bùm.
Thứ lực lượng không tên bắn thẳng vào nhau, phát ra tiếng trầm đục, nghe như có gì đó nổ tung.
Hai người giao phong kịch liệt, bọn họ đều nắm chặt thời cơ chiến đấu, chớp mắt đụng nhau, ra tay mạnh mẽ, khiến cho tâm thần người xem rung chuyển.
Vù.
Lòng bàn tay của Đoàn Kim Tuấn lấp lánh ánh tím, sương mù lờ mờ như có một đám mây tím xuất hiện, làm cho cả khu vực quanh y trở nên mơ hồ. Y hành động nhanh như điện xẹt, mạnh mẽ như rồng, hai chân nhanh chóng tiến tới, cánh tay phải chấn động, cả người được bao phủ vởi ánh tím, khí tức đáng sợ.
Lê Huy hét lên một tiếng, cũng dùng tốc độ cực nhanh vọt tới, ánh vàng che kín thân thể, cánh tay lấp lánh, ký hiệu YY không rõ nguồn gốc trong lòng bàn tay phát sáng. Hắn lấy cứng chọi cứng với đối phương, không chút tránh né.
Trong nháy mắt, tựa như nghe được tiếng hai chiếc ô-tô chạy 60 km/h va vào nhau.
Hai người chém giết kịch liệt, không ngừng va chạm, không ngừng làm bùng nổ ra ánh sáng tím, vàng.
Con mắt của Đoàn Kim Tuấn lạnh nhạt, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, vùng đất dưới chân hắn cũng lún xuống một tấc, một số ký hiệu chữ YY từ dưới chân hắn tràn ra bên ngoài.
Đúng lúc này, cảm nhận được một nguồn sức mạnh truyền tới, giống như một cây búa lớn nện xuống, Lê Huy nhảy lên không.
Đoàn Kim Tuấn tóc đen rối tung, con mắt càng lạnh hơn, trực tiếp vọt lên, cả người cứ như là một tia chớp vồ giết Lê Huy, tất cả đều đánh về nơi hiểm yếu trên cơ thể Lê Huy.
Ầm!
Va chạm lần này, cánh tay của hai người không ngừng run rẩy. Trong nháy mắt va chạm bốn, năm lần, vô cùng kịch liệt, gần như mắt người thường khó theo kịp tốc độ của bọn họ.
Cuối cùng, tia chớp mãnh liệt, hào quang màu tím cùng ánh vàng đồng thời tỏa ra, nơi đây cứ như là hai quả lựu đạn chạm nhau bị nổ tung, gợn sóng không khí chập trùng, hai người bay ngược ra sau.
Sau đòn đánh này không phải tĩnh lặng như trước, mà là mới bắt đầu, là lúc giao phong thật sự mở màn.
-----
Ở bên phải, cách chiến trường của Lê Huy và Đoàn Kim Tuấn khoảng năm trăm mét, một đám quân nhân mang vác súng ống, đạn dược cũng nằm lăn ra mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Phía sau đám quân nhân khoảng một trăm mét, bầy chuột biến dị cả nghìn con cùng Chuột Vương cũng nằm ngay đơ.
Cách vùng đất đám quân nhân và bầy chuột biến dị ngủ miên man, một trận chiến khác cũng đang diễn ra.
- Mày nên đi chết.
Vương Bình lẳng lặng nhìn đối thủ trước mặt, phát ra tuyên ngôn.
- Mày đang nói chuyện với tao?
Người mặt áo choàng đen cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng vô tình. Y cầm một cây kích chỉ về trán phía Vương Bình.
- Mày là cái đếch gì!
Vương Bình đáp lại, nhanh chân bước về phía trước, không sợ hãi đứng đối diện người này hơn ba mét.
Mũi nhọn đấu với đao sắc, hai cao thủ đối đầu!
Một người giấu khuôn mặt dưới lớp áo choàng, ưa sống trong âm u, chuyên lấy giết người làm niềm vui. Một người là Binh Vương có tiếng, nắm giữ một căn cứ quân sự lớn, háo sắc thành danh.
Keng!
Người mặc áo choàng đen nắm kích trong tay, lưỡi kích đỏ như máu phát ra ánh sáng chói mắt, lạnh lẽo mà âm trầm, trên thân kích tràn đầy máu đen.
Vương Bình đứng phía đối diện, bình tĩnh như không, hai mắt nheo lại, tay trái nâng thanh đại kiếm, nhìn chằm chằm người mặc áo choàng đen. Bầu không khí nơi này vô cùng căng thẳng, vô cùng ngột ngạt.
- Những người cùng tao nói chuyện như vậy đều chết cả.
Người mặc áo choàng đen mở miệng, không có mùi thuốc súng, chỉ có một loại lạnh nhạt, còn có một loại áp lực vô hình. Y không tức giận, tâm tình trước sau như một, như là đá tảng. Tinh thần y như cầu vồng, y cũng không phải tự phụ đơn thuần, mà là dưỡng thành tâm chí vô địch.
- Mày thật sự coi mình là mạnh nhất sao? Lúc nữa tao sẽ chém xuống cái đầu của mày, chẻ đôi cái gương mặt tự cho là đúng kia luôn!
Vương Bình nói.
Hắn mặc dù biết kẻ địch mạnh mẽ, đã nhận ra tên kia là kẻ danh chấn giới sát thủ, nhưng đã không có đường lui, hắn nhất định phải giải quyết người này, rồi cứu đám thuộc hạ. Hắn có một loại cảm giác rằng thời gian đang rất gấp, thời gian càng dài, hắn và thuộc hạ của hắn sẽ càng thêm nguy hiểm.
Vù!
Không khí như có chút run rẩy, người mặc áo choàng đen rung thanh kích, chém thẳng về phía trước, máu đen trên kích bóc ra, lộ ánh sáng đỏ, thanh kích tựa như một tia sét chói lóa soi sáng một vùng.
Sợi tóc Vương Bình tung bay, ánh mắt đen nhánh, cực kỳ bình tĩnh. Hắn điều chỉnh trạng thái, kéo nó lên đỉnh cao. Sau đó hắn cầm thanh đại kiếm đón đỡ.
Keng!
Trong khu vực này như là có một viên đạn đạo nổ tung, chấn cho không khí rít lên, tiếng va chạm vang vọng khắp nơi.
Hai người họ giao thủ rồi!
Giữa hai người, ánh sáng lạnh lóng lánh, chiến khí ngút trời. Họ quấn chặt lấy nhau, đại chiến liên tục.
- Bản lĩnh chỉ bấy nhiêu thôi sao? Nạp mạng đi!
Một lúc sau, người mặc áo choàng đen gầm nhẹ, y nhảy lên, cầm thanh kích trong tay chém thẳng phía trước.
Dưới thứ lực lượng không tên, lưỡi kích như máu phát sáng, chặt đứt một vài cọng tóc của Vương Bình, khiến cơ thể hắn cảm thấy đau đớn.
Vương Bình rất bình tĩnh, lướt ngang né qua một đòn kinh thiên này.
Chiến kích lướt sát thân thể của hắn, bổ vào mặt đất. Sau một tiếng vang ầm ầm, ánh sáng bùng phát, chấn động nơi đây.
Thanh đại kiếm trong tay Vương Bình cũng phát sáng, hình thành một màng xanh lam bao quanh cơ thể hắn, ngăn cản ánh sáng đỏ từ thanh kích gần trong gang tấc này.
Hắn vọt tới, một quyền đấm thẳng vào mặt người mặc áo choàng đen, cương mãnh và thô bạo.
Người mặc áo choàng đen ngửa người ra sau, tựa như một cây trúc xanh vô cùng dẻo dai trong bão tố, né qua cú đấm này.
Tiếp đó, vai y đột nhiên hất lên, một ký hiệu YY bùng phát, cánh tay phải cực kỳ to lớn tràn ngập ánh sáng đỏ va vào thân thể của Vương Bình, mang theo khí thế ngông cuồng.
Vương Bình biến sắc. Hắn thấy lực lượng không tên được đối phương thúc giục đến cực hạn, ánh sáng đỏ chói mắt, cánh tay kia đập mạnh tới, quả thực là không có gì không phá được!
Hiển nhiên, người mặc áo choàng đen kiêu ngạo và tự phụ, không tin đồng đại trên thế gian này có thể cùng y tranh đấu, dù cho là so đấu thân thể cũng không thể không phân thắng bại mà dừng lại.
Gần trong gang tấc, muốn tránh cũng không được. Vương Bình thét dài, lớp màng sáng quanh cơ thể hắn co lại, rồi đột nhiên bùng phát như sóng lớn, ầm ầm đánh về phía người mặc áo choàng đen.
Đồng thời, Vương Bình điên cuồng vận chuyển lực lượng không tên gia trì bản thân, đặc biệt là nơi bả vai.
Ầm!
Hai đòn đánh va chạm, không khí bị chấn động vặn vẹo, tựa hồ bị bóp méo, phát ra tiến vang rền kỳ lạ.
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!
Sự Kiện Dzựt Cô Hồn