Chương 103: Quận chúa kính phục chịu thua! Anh rể Đỗ Biến
-
Thái Giám Võ Đế
- Cao Điểm Trầm Mặc
- 2743 chữ
- 2019-03-13 04:09:03
Quận chúa Ngọc Chân lần đầu tiên chăm chú nhìn mặt Đỗ Biến, dứt bỏ tất cả thành kiến.
Không hề nghi ngờ, Đỗ Biến không phải tuýp đàn ông nàng thích, đối với khuôn mặt đàn ông mà nói, Đỗ Biến quá đẹp.
Nàng thích khuôn mặt của đàn ông oai hùng.
Nhưng không hề nghi ngờ, khuôn mặt của Đỗ Biến khuôn mặt cũng không có vẻ thô tục, ngược lại mang một chút cảm giác thần bí.
Ánh mắt của hắn tuy rằng vô cùng linh động, thế nhưng cũng không phiêu dật, thậm chí có chút sắc sảo.
Ước chừng sau một lúc lâu, quận chúa Ngọc Chân xuống ngựa, hướng Đỗ Biến cúi người nói: "Xin lỗi, ta sai rồi. Ta đối với thành kiến trước kia về ngươi đã khắc sâu, xin lỗi."
Tiếp tục, quận chúa Ngọc Chân vừa hướng Ninh Tông Ngô khom người nói: "Thầy Ninh, xin ngài ở lại dạy tiếp bạn học Đỗ Biến, ngài nói xong không có sai, ngài ở trên chiến trường có lẽ là một kiếm khách dũng mãnh. Nhưng vì đế quốc bồi dưỡng một thiên tài kiệt xuất có thể càng thêm hữu dụng."
Vị quận chúa Ngọc Chân chính là như vậy, đúng chính là đúng, sai chính là sai, bên trong đôi mắt không được phép hạt cát, kể cả chính bản thân nàng.
Lấy ra bên người Thương Thiên Kiếm, hai tay dâng cho Đỗ Biến nói: "Thanh kiếm này là bệ hạ đưa cho ta, thích hợp dùng ở võ đạo kiếm thuật, là tuyệt phẩm bảo kiếm rèn bằng bí kim, sắc bén cứng cỏi, hơn nữa nội khí lưu loát. Ta sắp ra chiến trường, loại kiếm này không thích hợp dùng, thì đưa cho ngươi."
Đỗ Biến hai tay tiếp nhận thanh bảo kiếm này, rồi rút ra.
Tức khắc, mũi kiếm phát sinh một hồi tiếng rên, được uy gió thổi qua sau đó, thân kiếm mơ hồ rung động.
Mũi kiếm như nước, mặc dù phía trên không có bất kỳ vết máu nào, nhưng vẫn như cũ sát khí lăng nhân, quả nhiên là một nhánh giá trị vạn vàng tuyệt phẩm bảo kiếm.
"Cảm ơn quận chúa ban tặng kiếm, ta nhất định sẽ không bôi nhọ thanh kiếm này." Đỗ Biến nói.
Sau đó, hắn phát hiện quận chúa Ngọc Chân hình như muốn nói lại thôi, nhân tiện nói: "Quận chúa Ngọc Chân có chuyện gì muốn nói ra."
Quận chúa Ngọc Chân nói: "Ngươi là như thế nào làm được? Hôm qua ngươi bắn cung rất kém cỏi, hoàn toàn không phải giả vờ. Vì sao một ngày trong một đêm, thì tăng lên long trời lở đất như vậy, ta thấy những điều chưa hề thấy, mới nghe lần đầu, thậm chí cảm thấy đặc biệt không hợp lý."
Đỗ Biến nói: "Tinh Thần Lực thức tỉnh, dùng Tinh Thần Lực tập trung mục tiêu, sau đó dùng Ngưng Thần Xạ Kích."
Tức khắc, đôi mắt đẹp của quận chúa Ngọc Chân càng lộ ra ánh sáng càng thêm không dám tin ánh sáng.
Tinh thần lực của nàng cũng thức tỉnh rồi, nàng đương nhiên biết Ngưng Thần Xạ Kích. Một khi dùng Tinh Thần Lực tập trung mục tiêu, vậy cơ hồ là bách phát bách trúng, trực tiếp tấn thăng làm Xạ Điêu Giả.
Thế nhưng Tinh Thần Lực thức tỉnh so với bắn cung tăng lên còn hiếm thấy hơn a.
Thiên phú Tinh Thần Lực của quận chúa Ngọc Chân là bảy mươi, đây đã là một khả năng cực kỳ phi thường cao, vượt lên chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm người của thế giới này. Nhưng dù cho như vậy, tinh thần lực của nàng thức tỉnh cũng phải chừng năm năm.
Mà Đỗ Biến, vừa vặn chỉ dựa vào từ sáng đến tối.
Cái này. . . cũng khiến người ta sợ hết hồn.
Quận chúa Ngọc Chân nói: "Thầy Ninh là khi nào thì bắt đầu dạy ngươi 《 Tinh Thần Lực Thức Tỉnh Thuật 》?"
Bên cạnh Ninh Tông Ngô nói: "Còn chưa có bắt đầu dạy, chẳng qua là đem quyển bí tịch này cho hắn đọc, hơn nữa còn là ở trước sáu canh giờ."
Tức khắc, quận chúa Ngọc Chân lại một lần nữa được chấn động được không phát ra được thanh âm nào.
Ước chừng một lúc lâu nói: "Ngươi, ngươi làm như thế nào?"
Đỗ Biến nói: "Bí tịch《 Tinh Thần Lực Thức Tỉnh Thuật 》 của thầy Ninh đặc biệt tối nghĩa, thế nhưng sau khi ta tiến vào thế giới thế giới minh tưởng, sẽ tiến vào một loại đặc biệt trạng thái kỳ diệu. Bí tịch này của thầy Ninh miêu tả năng lượng thế giới vốn là cần nhờ tưởng tượng, mà ở ta giữa thế giới minh tưởng, nó sẽ trở thành trên dưới nhiều tầng hình bóng biểu diễn ở trước mặt của ta, có thể thấy được, sờ được, cho nên học tập tiến độ tiến triển cực nhanh."
Quận chúa Ngọc Chân vẫn như cũ xem thế là đủ rồi.
Sau đó, nàng không nói gì nữa, tiến thẳng đến Đỗ Biến chắp tay nói: "Sau này còn gặp lại."
"Sau này còn gặp lại." Đỗ Biến nói: "Quận chúa bảo trọng."
"Đi." Quận chúa Ngọc Chân ra lệnh một tiếng, dẫn đầu hơn mười tên thân vệ, rời khỏi chùa Liên Hoa.
. . .
Buổi tối, đại tông sư Ninh Tông Ngô hoàn toàn thu thập xong tâm tình, mới lại một lần nữa gặp Đỗ Biến.
Tấm bảng gỗ quốc học cùng bắn bia bia cố định đều bị lấy xuống.
Tổng cộng mười một môn, ngắn ngủi hơn một tháng, dĩ nhiên đã hoàn thành sáu môn, chỉ còn lại có năm môn mà thôi.
Mà khoảng cách thi tốt nghiệp học viện Yêm Đảng thi vào cuối năm, còn chừng một trăm ngày.
"Ồ?" Đại tông sư kinh ngạc, bản thân vì sao nói là còn có một trăm ngày, không phải là chỉ có một trăm ngày à?
Ninh Tông Ngô nói: "Ngươi ban ngày cùng quận chúa Ngọc Chân nói về thế giới minh tưởng, là thật sao?"
Đỗ Biến gật đầu một cái nói: "Là thật, hơn nữa ta đây giữa thế giới minh tưởng, thời gian thả chậm mười mấy lần, lực lĩnh ngộ của bộ não ta tăng lên không chỉ gấp mười lần."
Đỗ Biến tận lực dùng phương thức hợp lý nhất giải thích, cũng không thể nói hắn có một hệ thống Mộng Cảnh đi.
Ninh Tông Ngô thở dài nói: "Về thế giới minh tưởng, ta chỉ nghe nói qua, thật không ngờ dĩ nhiên thật tồn tại. . . Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, quá thần kỳ, quá kinh người."
Tiếp tục, vị đại tông sư này lại trở nên hưng phấn nói: "Đỗ Biến, xem ra ngươi thật là thiên tài lên trời phái xuống tới cứu Yêm đảng a! Lý Văn Hủy quả nhiên không có nhìn lầm ngươi, khó trách hắn dốc hết tất cả bồi dưỡng ngươi a!"
Tiếp tục, Ninh Tông Ngô nói: "Học tập tiến độ có chút vượt qua kế hoạch a, kế tiếp phải chuẩn bị học cưỡi ngựa."
. . .
Vương triều Đại Ninh gần như mấy trăm năm đều ở đây cùng tác chiến với dân tộc phương Bắc, cho nên rất quan trọng kỵ binh, cũng đặc biệt coi trọng cưỡi ngựa.
Bất kể là thi đấu võ cử, hay Võ Viện đạo trường, kể cả học viện Yêm Đảng, cưỡi ngựa cũng là một phần trọng yếu.
Cho nên kỳ thi tốt nghiệp cuối năm của học viện Yêm Đảng, cưỡi ngựa độc chiếm năm mươi điểm, còn có cưỡi ngựa bắn cung 15 điểm. Chính là vì bồi dưỡng nhân tài trên lưng ngựa, bảo đảm ở trận chiến với phương bắc, mỗi người cũng có thể lên ngựa chinh chiến.
Toàn bộ phần thi cưỡi ngựa chia làm ba phần, tốc độ 20 điểm, vượt qua chướng ngại vật 15 điểm, tránh né bắn 15 điểm.
Hơn nữa cưỡi ngựa coi như là một hạng mục không công bằng, bởi vì mỗi một người được phép chuẩn bị ngựa chiến, cũng có thể lựa chọn học viện cung cấp chiến mã.
Cho nên một số học viên ưu tú, có bối cảnh có chỗ dựa, từ lúc mấy năm trước thì có một thần tuấn chiến mã, sau đó mỗi ngày đều này nó ăn cái gì, cho nó tắm chải, mỗi ngày đều huấn luyện nó.
Mấy năm qua những người này cùng chiến mã có độ ăn ý cực cao, đã sớm thắng ở hàng bắt đầu lên.
Mà chút học viện phổ thông chưa có năng lực nuôi chiến mã, cũng chỉ có thể lựa chọn học viện cung cấp phổ thông chiến mã, lúc đang thi bị đá xuống lưng ngựa không phải số ít.
Ví như con ngựa của Đường Nghiêm, thần tuấn trí tuệ cực kỳ, hắn mặc kệ tới chỗ nào đều cưỡi. Đỗ Biến cũng đã gặp, toàn thân không có một tạp mao, mắt sáng lên như là đá quý, hơn nữa so với chiến mã bình thường cao hơn nửa cái đầu, chân cũng dài hơn mấy tấc.
Loại tuấn mã này, đặt ở trái đất hiện đại tối thiểu giá trị mấy nghìn vạn trở lên.
Ngươi nói Đường Nghiêm cưỡi ngựa thần tuấn như vậy, ở thi tốt nghiệp cuối năm phía trên có thể không nghiền ép những người khác à?
Cái này thì tương đương với ở cuộc đua trên núi vào mùa thu, những người khác lái một chiếc Ferrari, mà ngươi lại đang lái xe Wuling Hongguang (), có thể thắng à?
(Mèo Thầy Mo: Wuling Hongguang (Ngũ Lăng Hoàng Quang): là một thương hiệu xe nội địa giá rẻ của Trung Quốc, đây là 1 trong 10 mẫu xe bán chạy nhất thế giới, tầm 163 triệu đã có một chiếc rồi)
Cho nên Đường Nghiêm cùng bọn Diêm Thế, đã sớm bắt đầu vượt lên đã nhiều năm, tùy tiện bắt đầu thi cũng là một điểm rất cao, nhất là Đường Nghiêm nhất định là gần tối đa.
Đương nhiên, bạn học Đỗ Biến của chúng ta cũng là có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa còn là chỗ dựa rất cứng rất chắc.
Có một hảo mã ở thi tốt nghiệp cuối năm như hổ thêm cánh, Đỗ Biến đều vẫn thật không ngờ lúc xảy ra chuyện này, Lý Văn Hủy cũng đã làm rồi.
Lúc vừa kết thúc thi đấu tam đại học phủ, hắn để người đi phía bắc mua ngựa, mang theo ước chừng một vạn năm ngàn hai ngân phiếu.
Chân chính giá trị vạn vàng thiên lý mã, cam đoan không kém con của Đường Nghiêm chút nào, lúc này đang dùng tốc độ nhanh nhất chuyển hướng Quảng Tây.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hai ngày nay thiên lý mã sắp đến.
"Đỗ Biến, thiên lý mã của ngươi thế nào?" Ninh Tông Ngô nói: "Không có ngựa, làm sao học tập cưỡi ngựa đây?"
Đỗ Biến nói: "Cũng nhanh thôi, hiện tại phải ở trên biển."
Hắn đối với con thiên lý mã cũng vô cùng khát vọng bức thiết, đây chính là so với hậu thế một máy siêu cấp xe thể thao còn muốn trâu bò a. Mấu chốt là thi tốt nghiệp cuối năm có nó, mới có thể giành được điểm cao, mới sẽ không thua Đường Nghiêm.
. . .
Trên một chiếc thuyền vượt biển lớn, vài mật thám Đông Hán tuy rằng ngồi dưới đất ngủ, nhưng lỗ tai lại thời thời khắc khắc dựng thẳng lên.
Bên người của bọn họ đang nằm một con ngựa, từ đầu tới đuôi đều bị trang điểm qua, khiến cho nhìn qua chẳng qua là một ngựa bình thường mà thôi, chẳng qua là có cao to một số.
Mấy người này chính là mật thám Đông Hán mà Lý Văn Hủy phái đi Mông Cổ vì Đỗ Biến mua ngựa, tổng cộng tốn một vạn ba ngàn năm trăm lượng bạc, là từ vương đình Mông Cổ trộm mua được tuyệt phẩm thiên lý mã.
Buồn cười là, cái này con thiên lý mã là Mông Cổ vương đình tốn một nghìn lượng hoàng kim từ xa xôi Tây Vực mua được. Kết quả được có vài người âm thầm qua tay bán cho mật thám Đông Hán, quả nhiên là chuyện tồi tệ thì nơi nào cũng có.
Sau khi mua được thiên lý mã, những mật thám Đông Hán trước tiên thì tiến hành hoá trang, đi đường bộ đến cảng Thiên Tân, sau đó ngồi một chiếc hải thuyền thông thường xuôi nam, ở trên đất liền cảng Liêm Châu .
Sở dĩ ngồi trên thuyền biển phổ thông mà không phải chiến thuyền Yêm đảng, đó là bởi vì bất kể là Thị Bạc Ti hay thuỷ sư Yêm đảng, đều chưa tính là địa bàn phe phái của Lý Văn Hủy.
Lần này Lý Văn Hủy vận dụng hơn một vạn lượng bạc cho Đỗ Biến mua ngựa, không phải một chuyện tình gì lộ ra ngoài, cần nhất là khiêm tốn, khéo trở thành nhược điểm địch nhân công kích.
Dọc theo đường đi che giấu tung tích, ngồi thuyền buôn phổ thông mới là lựa chọn tốt nhất.
Dọc theo con đường này, bốn mật thám Đông Hán cẩn thận chặt chẽ, nơm nớp lo sợ, e sợ cho cái con thiên lý mã này của Đỗ Biến xảy ra chuyện không may.
Hôm nay, hải thuyền mật thám Đông Hán lập tức sẽ phải lái vào vùng biển Quảng Tây , ngày mai là có thể cập bờ, cuối cùng cho phép thở phào một cái.
Chủ nhân của chiếc thuyền này là hải thương gia của Ngô Châu phủ Ngô Chính Đạo.
Hàng hoá trên tàu đại bộ phận là muối lậu, tơ lụa, nhân sâm vân vân, phần lớn cũng là hàng buôn lậu. Bất quá từ trên xuống dưới đều chuẩn bị, mỗi một hải thương đều buôn lậu.
Trên boong tàu, một người đàn ông tuổi còn trẻ ngắm nhìn xa xa, nỗ lực tìm bóng dáng của lục địa. Ở trên biển trôi nhiều ngày như vậy, cuối cùng phải về nhà.
Hắn chính là thương gia trên biển con trai của Ngô Chính Đạo Ngô Viêm Minh, dáng dấp có chút anh tuấn, chỉ là bởi vì thổi gió thổi trên biển, cho nên da có chút ngăm đen, nhưng vẫn như cũ phú quý bức người.
Thương gia trên biển Ngô Chính Đạo đi ra nói: "Nửa đêm rồi không ngủ được, ở bên ngoài hứng gió thổi trên biển làm cái gì?"
Ngô Chính Đạo coi như là hào phú, người dáng dấp cao to, nhưng da mặt ngăm đen, mặc đơn giản, nhìn qua mặt mày không sắc sảo. Chỉ bất quá người biết đều sẽ biết, bên hông hắn khối kia ngọc thì giá trị mấy bộ nhà cửa.
"Cha." Ngô Viêm Minh nói: "Ta muốn ngủ cũng không được."
Ngô Chính Đạo cười nói: "Nhớ vợ à?"
Ngô Viêm Minh mặt đỏ lên nói: "Thật là có chút suy nghĩ."
Sau đó, trong đầu hiện ra khuôn mặt mạnh mẽ xinh đẹp của Đỗ Bình Nhi, tức khắc có chút ngây dại.
Không sai, người đàn ông này còn có một thân phận khác, đó chính là anh rể tiện nghi của Đỗ Biến.
Nhưng mà vào lúc này. . .
"Vù vù vù vù. . ."
Bỗng nhiên, từ chỗ tối trên mặt biển, chợt phóng tới mấy mũi tên nhọn.
Mấy chiếc chiến thuyền hung mãnh, chém gió cắt sóng, hung mãnh nhào tới.
Sau đó, một giọng hung ác độc địa bén nhọn vang lên.
"Dừng thuyền, dừng thuyền."
"Kiểm tra tàu buôn lậu, kiểm tra tàu buôn lậu."
"Mọi người tất cả đến trên boong thuyền tập hợp, không được làm ra bất luận động tác chống đối gì, người vi phạm giết chết bất luận tội."
"Vù vù!"
Sau đó một hoả cầu từ máy bắn đá ném mạnh qua đây, xẹt qua một đường hoả tuyến thật dài, rơi vào bên cảnh tàu biển.
Đây không phải là công kích, mà là uy hiếp.
. . .
Chú thích của Bánh: Phần thứ sáu đưa lên, đêm qua lật qua lật lại muốn ngủ cũng không được, uống hai chén rượu mới ngủ lúc ba giờ , sau khi đứng lên an vị ở trước máy vi tính gõ chữ, ta đi ăn một chút gì, sau đó tiếp tục gõ chữ.
Các huynh đệ, vé tháng đâu? Lạy cầu xin!