Chương 90: Thôi Huyền hộc máu, Đỗ Biến tát vào mặt Lạc tuần phủ điên cuồng
-
Thái Giám Võ Đế
- Cao Điểm Trầm Mặc
- 2532 chữ
- 2019-03-13 04:09:01
Vọt vào trang viên, các thư sinh vẫn khá lý trí, biết nơi nơi lùng bắt Thôi Niên cùng Thôi Phinh Đình.
Nhưng mà mấy trăm người mù mờ kia có thể không quan tâm, bắt đầu nhân dịp mà hôi của. Mà đại bộ phận dân chúng tầng dưới chót vào được cái nơi giàu sang nguy nga tráng lệ này một phen sửng sốt, sau đó trong lòng phẫn nộ hơn nữa, bắt đầu đập bể những thứ trong tầm mắt.
Nhân dịp này, gián điệp của Đông Hán ẩn trong đám quần chúng, thừa dịp bạo loạn bèn công khai phóng hoả đốt cháy.
Tức khắc, toà dinh thự xa hoa lộng lẫy của nhà họ Thôi trong nháy mắt nổi lửa khắp bốn phía.
Dưới sự bảo vệ của mấy trăm võ sĩ tinh nhuệ của gia tộc, đám người Thôi Huyền và Thôi Phu cuối cùng từ trong trang viên trốn thoát, cỡi ngựa chạy thoát hơn một dặm mới dám dừng lại.
Quay đầu lại nhìn thấy trang viên của mình bị giẫm lên, phá huỷ, đốt cháy, khiến mặt mày tối sầm lại, toàn thân lạnh buốt.
Cơ nghiệp trên trăm năm, từ lúc cụ tổ bắt đầu xây dựng, mỗi một cục gạch, mỗi một viên ngói, mỗi một cây hoa mà tạo nên.
Từ lúc mới bắt đầu hơn mười mẫu, không ngừng chiếm đoạt ruộng tốt nhà dân chung quanh, mãi cho đến thời của Thôi Huyền mới có được quy mô như trước mắt này.
Ai biết mà không hâm mộ, toàn bộ phía nam đế quốc người nào mà không biết đến vườn tược Thôi phủ Quế Lâm Quảng Tây?
Nhưng mà, trên trăm năm kiến tạo, cứ như vậy chỉ trong phút chốc ngắn ngủi bị một đám loạn dân làm hỏng.
Thôi Huyền khí huyết dâng lên, cổ họng hơi ngòn ngọt, sau đó chợt một ngụm máu tươi phun ra.
"Cha, cha. . ." Thôi Phu vội vàng đỡ lấy Thôi thị gia chủ, liều mạng giúp hắn thuận khí.
Nhắm mắt lại, đem một màn đau khổ trước mắt quên đi, lại một lần nữa mở mắt ra, Thôi Huyền đã tỉnh táo.
"Trang viên không còn thì xây lại, chỉ cần còn sống thì không có vấn đề." Thôi Huyền nói: "Chúng ta không có bại, chỉ cần Lệ Kính Ti bên kia bắt lại Đỗ Biến, đoạt lại Phinh Đình cùng Thôi Niên, chúng ta vẫn như cũ đại hoạch toàn thắng, coi như là trang viên của chúng chôn cùng với Đỗ Biến."
"Một cái mạng hèn của hắn, còn không xứng." Thôi Phu hừ lạnh.
Thôi Huyền nói: "Mau, nhanh đi nha môn tuần phủ, để cho Lạc Văn đại nhân điều binh đến đây trấn áp loạn dân, trang viên có thể vẫn còn giữ được một phần hai."
Sau đó, dưới sự hộ tống của võ sĩ tinh nhuệ gia tộc, cha con Thôi Huyền thừa dịp loạn thoát khỏi trang viên, dùng tốc độ nhanh nhất đi nha môn tuần phủ Quảng Tây.
. . .
Nhưng mà, sau khi đến nha môn tuần phủ.
Thôi Huyền, Thôi Phu sợ hết hồn!
Bởi vì người bao vây tấn công nơi này còn nhiều hơn cả Thôi thị trang viên.
Ước chừng mấy nghìn tên thư sinh, có danh hiệu tú tài thì hơn trăm người, danh hiệu cử nhân vượt lên hơn mười người.
Cầm đầu chính là học chính Ngô Tam Thạch, hơn nữa hắn đã tháo xuống mũ quan, bỏ đi quan phục.
Đương nhiên, ở đây dù sao cũng là nha môn đại biểu cho triều đình pháp luật quan phủ, cho nên không có bạo lực, hơn hai vạn người đem toàn bộ nha môn tuần phủ vây quanh được chật như nêm cối, chỉnh tề đứng thẳng.
Ngô Tam Thạch mang theo ngàn tên thư sinh đang cùng đọc 《 Luận Ngữ 》.
Sau khi đọc xong 《 Luận Ngữ 》 , lại bắt đầu đọc đến vụ án Thôi Niên gian lận, bản cung của Thôi Phinh Đình mưu sát Trần Bình, đọc lần này đến lần khác.
Vang vang tiếng đọc sách, vang vọng toàn bộ hoàng hôn, khiến cho việc bao vây tấn công nha môn tuần phủ đi lại trở nên thần thánh mà vừa chính nghĩa.
Sau khi đọc xong, Ngô Tam Thạch hướng về phía nha môn tuần phủ khom người lạy xuống nói: "Học trò Ngô Tam Thạch, mời tuần phủ đại nhân đứng ra, cho Trần Bình một công đạo, cho toàn bộ Quảng Tây thí sinh một công đạo, cho Khổng thánh nhân một công đạo, cho hoàng đế bệ hạ một công đạo!"
Sau đó, mấy nghìn tên thư sinh quỳ xuống, đồng nói: "Mời tuần phủ đại nhân cho Trần Bình một công đạo, cho Quảng Tây thí sinh một công đạo, cho Khổng thánh nhân một công đạo, cho hoàng đế bệ hạ một công đạo."
. . .
Bên trong nha môn tuần phủ, Lạc Văn xanh cả mặt, toàn thân run rẩy, vừa vặn không đến nửa canh giờ, tóc trên đầu hắn gần như muốn bạc hẳn đi.
Đây là nguy cơ lớn nhất với chức vị của hắn, chưa từng có bao giờ.
Lúc trước được Đỗ Biến làm mất mặt, chẳng qua là ảnh hưởng danh tiếng. Sự tình hôm nay nếu xử lý không tốt, mũ cánh chuồn đã không giữ được.
"Quế đại nhân, ngươi không phải nói đã thuyết phục Ngô Tam Thạch à?" Lạc Văn khàn giọng gào thét nói.
Sắc mặt của Quế Đông Ương cũng vô cùng khó coi, run rẩy nói: "Hắn lúc đó đáp ứng rất nhanh nói biết nên làm cái gì bây giờ, ta đương nhiên cho là hắn vì tiền đồ sẽ cùng chúng ta đứng chung một chỗ, ai mà biết tên điên đó lại ra trình diễn thế này đâu."
Lạc Văn run giọng nói: "Hiện tại, gã Ngô Tam Thạch vẫn như là đoá sen trắng vậy, còn chúng ta thì biến thành quạ đen."
"Điều binh trấn áp, trấn áp." Nam Hải đạo trường Chúc Vô Nhai lạnh lùng nói: "Ta lập tức đi điều một vạn đại quân qua đây, cam đoan những loạn dân này sẽ ngoan ngoãn thối lui, bằng không xếp vào tội mưu phản."
"Nói điêu, nói điêu. . ." Tuần phủ Lạc Văn lạnh lùng nói: "Mấy nghìn thư sinh tham gia biểu tình có chứng cứ vô cùng xác thực, chiếm hết thiên lý. Hơn nữa người ta không có bất kỳ bạo lực gì, ngươi thế nào trấn áp?"
Quế Đông Ương vội vàng nói: "Không thể điều binh, không thể trấn áp. Nếu như khiến cho dân biến, giết chết mười mấy thư sinh, tiền đồ của ngươi và ta coi như xong rồi. Nếu khiến cho toàn bộ Quảng Tây kịch liệt rung chuyển, tăng lên đến cấp bậc làm phản, vậy đầu của ngươi lẫn ta đều rơi xuống đất."
Chúc Vô Nhai nói: "Vậy làm sao bây giờ? Các ngươi phải cho ta một phương án đi chứ?"
Sơn Trường Ly Giang thư viện Âu Dương Đàm mở to hai mắt, nói: "Thí xe giữ tướng, phải bỏ đi một số người, chí ít mấy người chúng ta vẫn thuần khiết, chặt tay cầu sinh, đúng lúc chỉ làm giảm thiệt hại."
Lúc này, Thôi thị gia chủ Thôi Huyền rất nhanh vọt vào nói: "Tuần phủ đại nhân, Chúc Vô Nhai đại nhân, nhanh đi điều binh, bên trong trang viên của ta có loạn dân, đang đốt giết đánh cướp."
Lời này vừa ra, ở đây mấy vị đại lão nghiêm túc nhìn về Thôi Huyền, ánh mắt có chút cổ quái.
Tràn đầy đồng tình, còn có một tí ti chủ tâm giết người.
Trái tim của Thôi Huyền không khỏi run lên, Đây. . . Đây là ý gì?
Quảng Tây tuần phủ Lạc Văn đứng dậy, chậm rãi nói: "Thôi Huyền, việc ngươi làm tốt lắm, ngươi sanh một cặp con trai con gái tốt quá ha."
Lúc trước vị tuần phủ đại nhân này vẫn luôn vô cùng thân thiết, đối với Thôi Huyền cũng vẫn luôn là xưng huynh gọi đệ, như là mùa xuân ấm áp.
Mà lúc này, sắc mặt hoàn toàn như là trời đông giá rét lãnh khốc vậy.
Thôi Huyền rung giọng nói: "Đại nhân, cái này. . . Cái này là ý gì?"
Lạc Văn nói: "Ai phạm sai lầm, thì bản thân tự gánh chịu. Ai dính phân thì phải tự chùi đít. Có pháp luật quốc gia thì nên biết xử lý như thế nào."
Cái này thật đúng là điển hình cho đạo hữu chết còn bần đạo bất tử a, đại nhân Lạc Văn bán đứng đồng đội, quả thật là tự bảo vệ đến tàn nhẫn.
Tức khắc, khắp cả người Thôi Huyền lạnh lẽo, đưa tay chỉ Lạc Văn lại không phát ra thanh âm nào.
Hắn biết, mình bị bỏ rơi, bị thí xe giữ tướng.
Nhưng lúc này đây giết Đỗ Biến, là mọi người liên thủ gây nên a. Hơn nữa mấy tên các ngươi ở đây sau khi đi tới Quảng Tây, cầm ta Thôi thị bao nhiêu bạc, ước chừng sáu con số đi?
Hiện tại trở mặt nhanh vậy, hi sinh Thôi thị ta ngay cả mắt đều không chớp a.
"Mẹ kiếp bọn ngươi!"
"Phụt. . ." Sau đó, Thôi thị gia chủ Thôi Huyền chợt phun ra một búng máu đen
Lúc này đây, hắn trực tiếp ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự!
Chúc Vô Nhai nhìn Thôi Huyền lăn ra bất tỉnh, bèn hỏi: "Hắn có thể đem mọi người kéo xuống nước hay không?"
Mấy tên đầu sỏ ở đây, mỗi một người cũng nhận hối lộ của nhà họ Thôi, ai cũng trót nhúng chàm.
Lạc Văn nhíu nhíu mày, quân nhân thật thô lỗ, vật như tiền bạc có thể nói huỵch toẹt như vậy sao, rõ ràng làm nhục người trí thức.
Âu Dương Đàm nói: "Yên tâm đi, hắn còn có con trai, còn có một gia đình, dù sao cũng vì tiền đồ của Thôi Nham, cũng sẽ không ngu xuẩn đến nước này."
Lạc Văn ra vẻ thương cảm nhìn Thôi Huyền trên mặt đất bất tỉnh, thế nhưng không có một chút ý định muốn đem hắn đỡ dậy, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ.
Lúc một lần nữa mở mắt ra, hai tròng mắt của hắn đỏ ngầu, trong mắt rưng rưng.
Sau đó, hắn vò rối đầu tóc của mình, làm quan bào lộn xộn, hít một hơi thật sâu, đi ra cổng, đối diện với mấy nghìn thư sinh, hơn một vạn dân chúng.
. . .
"Tuần phủ đại nhân ra rồi, tuần phủ đại nhân rồi. . ." Bên ngoài một hồi lao xao, ngay sau đó mọi người yên tĩnh lại, ánh mắt nhìn phía Quảng Tây tuần phủ Lạc Văn.
Giọng Lạc Văn khàn khàn, tràn đầy vẻ bi thương nói: "Ta vừa mới trở lại nha môn, thì nghe được tin tức nghe rợn cả người, bất luận nói cái gì cũng không cách nào hình dung nội tâm phẫn nộ của ta, còn có sự sợ hãi."
"Những người này muốn làm gì? Ở trong khoa cử thi viện giở trò gian lận không tín, lại còn mưu sát thiếu niên thiên tài cũng bởi vì sợ đối phương cướp đi hạng nhất?"
"Làm người nghe kinh sợ a, trong mắt bọn họ có còn liêm sỉ hay không, có còn quốc gia pháp luật và kỷ luật hay không?"
"Khoa cử cuộc thi là cái gì? Là vì nước đề cử người tài, là đế quốc quốc sách, liên quan đến đến mạch máu quốc gia. Quan hệ đến tôn nghiêm của ngươi đọc sách, quan hệ đến sự hưng suy của văn minh Hoa Hạ mấy nghìn năm trước, nhưng mà để những người này giẫm lên như vậy!"
Giọng của tuần phủ Quảng Tây Lạc Văn cơ hồ là tê tâm liệt phế, thấu triệt nội tâm.
"Ở đây ta thay mặt nha môn tuần phủ Quảng Tây, Bố chánh sử nha môn Quảng Tây tuyên bố, về vụ án gian lận khoa cử, mưu sát Trần Bình án, nhất định triệt để tra tới cùng, mặc kệ đụng đến ai, mặc kệ địa vị bao lớn, đáng giết thì giết, nên giam thì giam, nên lưu vong thì lưu vong!"
Lời này vừa ra, mấy nghìn thư sinh vỗ tay ầm ầm.
"Ngoài ra, ta tuyên bố, lúc này đây tất cả thành tích của thi viện khoa cử thi viện sẽ bỏ hết, phải thi lại."
Tức khắc, tiếng vỗ tay mấy nghìn thư sinh càng thêm nhiệt liệt.
"Trần Bình ở đâu, Trần Bình ở đâu?" Giọng Lạc Văn tuần phủ tràn đầy hiền lành cùng thân thiết.
Tức khắc, một tên võ sĩ Đông Hán cải trang đẩy một chiếc xe lăn đi tới Lạc Văn tuần phủ bên cạnh.
Lạc Văn cúi người xuống ân cần nói: "Trần Bình, văn chương thi viện của ngươi ta đã xem qua, đơn giản tài năng động trời. Ngày đó văn bát cổ của ngươi khiến người ta vỗ án tán dương, thơ từ của người để cho người ta ba tháng không biết vị thịt, thật là niềm tự hào của Quảng Tây chúng ta. Thân thể của ngươi như thế nào?"
"Mạng coi như giữ được." Trần Bình nói.
Giọng Lạc Văn càng thêm ân cần nói: "Ngươi yên tâm, bản hiến nhất định sẽ vì ngươi lấy lại công đạo. Hơn nữa mặc kệ phải hao tốn giá cả cỡ nào cũng sẽ cố gắng trị khỏi cho ngươi."
Giọng hắn dịu dàng, thế nhưng trong lòng lại băng lãnh như đao.
Thiếu niên thiên tài này với Đông Hán lẫn lộn cùng một chỗ, đó chính là kẻ địch. Lạc Văn trong lòng quyết định, Trần Bình này cả đời đã đừng hòng thi đậu Cử nhân. Đến khi danh tiếng qua đi, có cơ hội nhất định phải để cho Lệ Kính Ti bí mật diệt trừ.
Dù sao cũng hắn đã trúng cổ, bất cứ lúc nào chết cũng không kỳ quái.
"Cảm ơn tuần phủ đại nhân." Trần Bình chắp tay lạy, thái độ vừa cung kính vừa ngoan ngoãn.
Sau đó, Trần Bình nói: "Tuần phủ đại nhân, có một câu nói ta muốn nói với ngài."
Lạc Văn tuần phủ thân thiết đưa tai sang, hiền lành nói: "Ngươi nói đi."
Trần Bình cố lấy toàn bộ dũng khí, thực hiện mệnh lệnh của Đỗ Biến.
Hắn ở Lạc Văn bên tai nói: "Chủ nhân Đỗ Biến của ta để cho ta chuyển cáo ngài: lão thất phu Lạc Văn , lần này bị tát vào mặt cảm giác ra sao?"
"Bốp!" Mặc dù cách thật xa, nhưng Đỗ Biến vẫn tát một bạt tai ở trên mặt của tuần phủ đại nhân.
Tức khắc, Lạc Văn trong nháy mắt biến sắc, biểu cảm trở nên khó coi không gì sánh được.
Nhưng mấy vạn người nhìn vào, hắn còn muốn gượng cười, loại cảm giác này thực sự để cho hắn gần như muốn phun máu.
. . .
Chú thích của Bánh: Muốn trào máu là ta a, hôm qua còn kém 6 phiếu mới được 3000 phiếu, huhu.
Các vị ân nhân bỏ phiếu đề cử a, chớ để ta phải lên đây cầu hoài!