Chương 137:
Sóng hỏa diễm hai màu thanh và lam phô thiên cái địa trộn lẫn vào nhau , thổi quét ra cả bốn phương tám hướng, thậm chí ngay cả những đám mây lơ lững trên cao khi hỏa lãng lướt qua cũng tan thành bột phấn lả tả rơi xuống phía chân trời.
Dao động năng lượng đột nhiên bùng nổ trên bầu trời khiến cho cả chiến trường đang hỗn loạn yên tĩnh trở lại. Cảm thụ năng lượng khủng bố ẩn trong hỏa sóng, không ít người âm thầm chắt lưỡi. Đây là sức phá hoại của dị hỏa giao phong bùng nổ ra sao?
Hỏa lãng khiến cho người ta khiếp sợ đang dần dần tan đi, trên bầu trời lần lượt hiện ra thân ảnh của hai phe vừa bị hỏa lãng che lấp, mà trong mắt mọi người thân ảnh Dược Phong và Hàn Lãnh đều có chút chật vật khiến cho sắc mặt của ai cũng có sự biến đổi.
Dược Phong mạnh mẽ phun ra một hơi trọc khí, áo bào trên cánh tay đã hoàn toàn rách nát, trong lòng bàn tay có một vết lớn bị cháy đen. Thậm chí trên gương mặt có lẫn chút tái nhợt.
Tuy rằng Dược Phong có chút chật vật, nhưng Hàn Lãnh ở xa xa hình dạng tả tơi hơn nhiều. Áo bào thì hoàn toàn rách nát, te tua, tóc tai bù xù, hô hấp dồn dập. Bất quá hắn không có để ý tới trạng thái thê thảm của bản thân mà bộ dáng giống như gặp quỷ, đưa đôi mắt tràn ngập nỗi khiếp sợ, không thể tin nỗi nhìn Dược Phong đang ở phía đối diện.
Ánh mắt trầm xuống nhìn bộ dáng rét run, buồn cười của Hàn Lãnh, Dược Phong không nhịn được nhếch miệng cười nhe hàm răng sáng trắng hỏi:
-Cảm thấy thế nào?
Hàn Lãnh dồn dập thở phì phò một hồi lâu mới đưa ngón tay run run chỉ vào Dược Phong cất giọng khàn khàn bén nhọn thét vang khắp trời:
-Ngươi tu luyện công pháp gì? Nói ! Nói cho ta biết ! Nếu không ta giết ngươi!
Giờ phút này đại chiến trường hỗn loạn trên bầu trời bởi vì Dược Phong cùng Hàn Lãnh giao tranh mãnh liệt mà tạm thời lắng xuống, ngay khi Hàn Lãnh đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy, tất cả đều nhìn nhau nghi hoặc không hiểu nguyên do.
Nhìn Hàn Lãnh đang điên cuồng, Dược Phong lại nở nụ cười, tuy rằng nụ cười rất sáng lạn nhưng có thể thấy được nó hàm chứa lãnh ý khiến lòng người lạnh giá:
-Ngươi còn không hiểu rõ sao?
Câu nói của Dược Phong đối với người khác thì có chút mờ ám, nhưng khi lọt vào tai Hàn Lãnh lại đâm vào nỗi lo lắng vẫn dấu sâu kín trong nội tâm khiến nó chẫm rãi lan ra khắp cơ thể. Trải qua lần giao đấu hung hãn vừa rồi, hắn cảm thấy rằng công pháp của đối phương cực kỳ giống với công pháp của hắn. Thậm chí nếu tinh tế cảm nhận lời của Dược Phong vừa nói, có thể phát hiện ra rằng công pháp của Dược Phong mới là chính thống thuần túy.
Phần Quyết! Hơn nữa còn là bản đầu đủ hơn bản của hắn rất nhiều.
Hồi trước vì đạt được bản công pháp này mà hắn phải vào sinh ra tử tranh đoạt cùng cả cường giả đấu tôn nên mới phải chốn chui chốn lủi lở cái HỖn Loạn vực nhỏ bé này. Mà bản công pháp đó chỉ là bản thiếu mà thôi.
Nhưng khi nãy đối kích cùng Dược Phong hắn nhận thấy công pháp của đối phương đầy đủ hơn công pháp hắn đang tu luyện.
Thứ công pháp mà so với Phần Quyết khiếm khuyết của hắn đầy đủ hơn trong thiên hạ chỉ có một thứ.
Đó là công pháp Phần Quyết trọn vẹn!
Tức khắc mộ cỗ sát ý phô thiên cái địa từ trong lòng Hàn Lãnh hướng Dược Phong trào ra.
Trên không đột nhiên tràn đây sát ý âm hàn, xung quanh bên ngoài không ít người biến sắc. Tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng xem biểu hiện của Hàn Lãnh, Dược Phong thật sự đã động sát ý.
Tô Thiên vung tay đem Kim Ngân nhị lão đẩy lùi, nghiêng đầu nhìn hắc bào thanh niên ở phía xa, trong mắt xẹt qua một chút hàm xúc khác thường:
- Cỗ cảm giác này!!!
-Dược Phong, ngăn hắn một lát, chờ ta thu thập hai tên này liền tới trợ gúp ngươi ngay.
Nhãn mang loé ra một trận rồi dần dần hồi phục, trên không Tô Thiên cất tiếng cười to.
- Ha Hả, Đại trưởng lão chỉ cần để ý ứng phó với bọn chúng là được rồi, Dược Phong còn không có yếu ớt đến vây..
Dược Phong hướng về Tô Thiên vừa chắp tay, cười vang nói.
- Hắc Hắc, có quyết đoán, tất cả chúng ta đã xem thường ngươi a,….Tiểu tử này !!!!
Nở nụ cười có chút thâm ý, đấu khí trong cơ thể Tô Thiên đột nhiên bạo tăng, ánh mắt băng hàn nhìn về vẻ mặt đang ngưng trọn của Kim Ngân nhị lão, một tiếng cười lạnh, thân hình chớp động như quỉ mị vọt lên, nhìn thấy thế công sắc bén như vậy, Kim Ngân nhị lão lúc này cũng không dám chậm trễ, vội vàng liên thủ nghênh địch.
Thu hồi tầm mắt trên người Tô Thiên, Dược Phong cười lạnh đối diện với vẻ mặt đầy sát khí của Hàn Lãnh, từ tay bắn ra một luồng thanh sắc hoả diễm, giống như tinh linh, ở trước mặt nghịch ngợm vũ động lên, dừng ở thanh hoả, hắn khẽ cười nói:
- Muốn giết ta sao?
Khuôn mặt hơi trầm xuống, Hàn Lãnh muốn ngay lập tức tiến lên làm cho Dược Phong biến mất khỏi thế gian này, thanh âm khô khốc chói tai vang lên:
- Ngươi từ đâu có được công pháp này ?
Dược Phong cười hắc hắc nói:
- Từ đâu sao ta phải nói với ngươi. Ngươi chỉ cần biết công pháp ta tu luyện đầy đủ hơn ngươi là được rồi.
Mắt Hàn Lãnh biến âm trầm nhìn Dược Phong nói:
- Mau đưa đây ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
- Hắc. Nên nhớ bên ta mới đang có lơi thế a. Kin ngân nhị lão kia nói là đủ sức đánh với đấu tôn 1 trận cho oai chứ chắc chỉ thêm 1 chút nữa là thua rồi.
- Hừ như vậy ngươi đi chết đi.
Nói rồi Hàn Lãnh lão thẳng vào mà tung hết sức đánh với Dược Phong. Hắn đã đạt đến ngũ lục tinh đấu tông, thực lực cũng không phải Phàm Lao có thể so sánh. Nhưng càng đánh hắn càng buồn bực vì thân thể tiểu tử này quá biến thái a. Tên tiểu tử khốn khiếp này luôn chọn cách chiến đấu điên cuồng ta chịu ngươi 1 đòn và đánh trả ngươi 1 đòn. Trên hết là hắn có 1 thân thể thật biến thái. Dù Hàn Lãnh có tung hết sức nhưng chỉ để tiểu tử này bị thương thôi chứ không chí mạng. Do đó càng đánh HÀn Lãnh càng thêm buồn bực và hắn sáng suốt chọn phương pháp dây dưa chờ thời gian mà các thứ công pháp bạo kích của tiểu tử này hết thời gian cũng là lúc hắn phải chết.
Dược Phong cũng nhận ra tình trạng không ổn. Thực lực đấu hoàng này của hắn cũng sắp hết rồi. Lúc đó quả thật là lực bất tong tâm. Dó đó cần đánh nhanh thằng nhanh.
Không chần chừ hắn gọi đến tam nữ đang theo dõi trận chiến:
- Kéo chân tên này 1 lúc cho ta.
Tam nữ cũng không nhiều lời mà đồng thời bay lên phân 3 phía vây lấy Hàn Lãnh dành chút thời gian quý báu cho Dược Phong.
-Tránh ra!
Hàn Lãnh tức giân gào to. Biển lửa lại phát động che phủ cả 3 cô nàng. Nhưng tất nhiên 3 cô nàng cũng không phải dạng vừa đều lấy thủ đoạn riêng ra để phòng thân.
Lập tức cuộc chiến lâm vào giằng co. Tuy không nhận biết được Huấn Nhi và Lạc Thần nhưng hắn cũng nhận biết được Phương Tuyết Mai là công chúa của Đại Việt Đế Quốc mà là vị công chúa duy nhất có thể nói là chắc chắn lên làm nữ hoàng a. Hàn Lãnh tuy lửa giận đầy mình nhưng hắn cũng đủ lý trí để biết được con quái vật mà hắn không thể trêu vào. Đó cũng chính là lý do Dược Phong an tâm cho tam nữ chặn lại Hàn Lãnh sức chiến đấu còn cao hơn Cả Phàm Lao . Vì hắn biết Hàn Lãnh sẽ đủ lý trí để không hạ sát thủ còn Phàm Lao thì không. Tuy rằng trước chiến đấu hắn đã đưa cho cả 3 cô thiên giai áo giáp nhưng vẫn cần phòng a.
Nhìn cuộc chiến lâm vào giằng co khiến Dược Phong khẽ an tâm được phần nào để mà đi làm chính sự. Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào bản thể của Vẫn Lạc Tâm Viêm. Khẽ cắn răng rồi lại phóng vào lần nữa.