Chương 172:


Dược Phong dừng lại ở đỉnh núi 10 ngày để mà khổ tu Phách Điạ Ấn. Cuối cùng cũng tu đến có chút thành tựu. Đòn đánh ra đã có thể phách địa tạo ra 1 vết rách sâu 1 m. Nếu hắn có thể tạo ra vết rách 10 m là tiểu thành và sâu 1000m là đại thành, 1km là viên mãn.

Bây giờ Dược Phong đã đạt đến nhập môm rồi và cần 1 cơ duyên để đạt được đến tiểu thành a. Con đường hắn đi còn dài lắm.

Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc cô tu luyện nếu không sẽ phản tác dụng a. do đó sau 10 ngày Dược Phong đã quyết định dừng lại. hắn cũng còn nhiều truyện cần làm a.

Và chuyện trước mắt là cô nàng nữ vương a.

Không quay đầu lại. Cầm gọi vào trong khu rừng:

- Nàng cũng xem được khá lâu rồi đó. Hiện thân đi.

Không chờ bao lâu. Thân hình của Medusa nữ vương lại xuất hiện. Mặt vẫn đầy lạnh lùng nhưng con mắt nhìn Dược Phong thì đã khác biệt. nó chứa đầy sự phức tạp.

Trong 15 ngày dược Phong khổ tu. Nàng vẫn luôn theo sát. Vốn dĩ Medusa có rất nhiều cơ hội để mà giết tên hỗn đản này nhưng nàng cũng không làm. Nói chính xác là trong thâm tâm nàng ngăn nàng làm như vậy. Suốt 15 ngày qua nàng ở trạng thái dằng co. Lúc đầu nàng nghĩ là do ảnh hưởng của Tiểu thải nhưng theo thời gian nàng nhận ra đó là do cảm xúc của chính mình.Điều đó càng khiến nàng hoảng loạn hơn.

Bây giờ đối mặt với thanh niên này thì cái cảm giác dị thường đó lại càng mạnh lên khiến sự đấu tranh tâm lý trong nàng càng thịnh.

Đúng lúc này tiếng Dược Phong vang ra:

-15 ngày vẫn chưa đủ để nàng nhìn ra cảm xúc của mình a. Thôi ta đành giúp nàng vậy.

Nói rồi điểm ra 1 chỉ phong ấn nàng. Rồi thừa dịp Medusa chưa kịp phản ứng. anh chàng lập tức tốc biến đến hôn sâu xuống đôi môi nàng. Tay không ngừng di động.

Lúc này Medusa nữ vương như quên mình là đấu tôn a. Nàng vùng vẫy trong tuyệt vọng như là 1 cô con gái đang bị cưỡng hiếp mà vô lực phản kháng vậy.
Cuối cùng sự chống cự yếu dần rồi yếu dần cuối cùng thành im lặng.

Và 1 kẻ lão luyện như Dược Phong sao lại không nắm lấy cơ hội trời cho này chứ.

Hắn được thế đè nàng xuống. Và cảnh xuân sắc lại diễn ra.

……………

Nhìn thân ảnh đẹp đến rung động lòng người. Vẫn còn hơi đỏ ửng do chơi đấu vật kịch lệt. Đang nằm ngủ ngon lành trong lòng mình

Dược Phong khẽ thở dài 1 hơi. Cuối cùng cũng chinh phục được cô nàng a. May sao có cái vụ bị dục hỏa thiêu đốt khi ở dưới lòng đất đã để lại cho cô nàng này 1 dấu ấn khó phai nên mới có thể thuận lợi thế này a. Khồn thig phiền phức to.

Đúng là trong cái rủi có cái may a.

Lúc này, thân hình trong lòng Cầm khẽ dị động.

Medusa khó khăn mở mắt ngồ. Uể oải vận động cơ thể. Thấy thế Dược Phong ôn nhu nói:

- Mệt thì cứ ngủ đi. Ai bảo nàng ganh đua. Thể chất của ta có thể dùng dược lực bổ xung liên tục thò sao nàng có thể 1 mình chống được cơ chứ.

( Anh main trong cơ thể có 1 đống thuốc tráng dương rồi. Đánh bao nhiêu trận cũng không phải xoắn ^.^)

Dược Phong nói với dọng dương dương đắc ý. Rõ ràng với chiến lực trên giường của bản thân là rất tự tin a..

Medusa nữ vương xí 1 tiếng rồi quay người đi. Rõ ràng là sinh khí mà.

Thấy thế Dược Phong chỉ đành mỉm cười mà ôm chặt lấy nàng. Một lúc sau rồi nói:

- Thải Lân.

Medusa nữ vương vẫn im lặng.

Dược Phong được đà gọi tiếp:

- Thải Lân. …Thải Lân…..Thải Lân.

Cuối cùng cô nàng mới chịu phản ứng, quay sang nhìn chằm chằm Dược Phong rồi nói:

- Thải Lân là con nào, Nói.

Dược Phong mỉm cười nhìn nàng nói:

- Đó là nàng chứ ai. Ta cũng không thể suốt ngày gọi nàng là Medusa được. Do đó ta đã đặt tên cho nàng đó. Sao thích không

- Ai thèm chứ.

Cô nàng đỏ mặt mà quay đi. Rõ ràng là thích nhưng không muốn thừa nhận mà.

Dược Phong cũng biết điều mà ôm lấy nàng không nói.

Và người lại phá tan cái im lặng này là THải Lân:

- Dược Phong. Ta phải đi.

- Đi, Đi đâu.


- Ta không thể ở đây được. ta còn tộc nhân cần chăm sóc. Bọn tham lam luôn muốn xâm chiếm chúng ta. Lần này ta phải trả cả gốc lẫn lãi.

Dược Phong trả lời bằng sự im lặng khiến Thải Lân hơi chột dạ nói:

- 3 năm. Ngươi có thể cho ta 3 năm không. Trong 3 năm ta sẽ tìm 1 người kế vị ta. Khi đó ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi.

Dược Phong không trả lời mà dùng 1 nụ hôn thay tất cả.

- Cảm ơn ngươi!

Thải Lân khẽ thì thầm rồi lại nhiệt tình đáp trả

( Có tiếp không mọi người tự tưởng tượng).



……..
Hà Thành. Thủ đô của nước cộng hòa dân chủ… à nhầm thủ đô của Đại Việt đế quốc.

Thân là thủ đô của 1 trong 5 đế quốc. Độ hùng vĩ và phông hoa khỏi phải bạn. Trị an ở đây cũng có thể nói là vô cùng tốt.

Chỉ riêng đoàn người ngựa x era vào cổng thành đã đủ thấy độ phồn hoa hưng thịnh nơi đây.

Nhưng không ai biết trong đó có 1 người sắp làm cả tòa thành này điên cuồng.Không, cả đại lục điên cuồng.


Trong đoàn ngựa xe như nước áo quần như nêm ấy nổ bật lên trên tất cả là 1 thanh niên với 1 bộ quần áo trắng tinh, tay cầm cái quạt. thỉnh thoảng lại khẽ phe phẩy. Trên mặt luôn treo 1 nụ cười thản nhiên.

Thân hình ấy nổi bật lên trong đống những trai tráng bặm tợn hay những con người lam lũ.

Tất nhiên với thân hình đó người thanh niên này thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đương.

Không ai biết hắn là ai. Cũng không ai biết sao hắn lại đi với bình dân thế này. Nhìn quần ái của thanh niên kia đủ biết là người nhà quyền quý rồi. nhưng nhà quyền quý mấy ai chịu khỏ chịu sở xếp hàng cùng bọn họ như vậy chứ.


Mọi người được 1 phen đoán già đoán non.

Có người nói thanh niên kia đơn thuần chỉ là đang trang bức

Có người nói đây là 1 thiếu gia nhà giàu nhưng giàu lòng bác ái muốn giống dân thường.

Có người nói tên kia chỉ là thuần túy giả vờ cơ cực để lấy le mà thôi.

………

Những lời đoán ngày 1 nhiều với đủ thể loại khen có chế có. Nhưng cũng không ai dám lại gần sợ mình chọc phải 1 người không dây được a.

Cuối cùng cũng đến lượt thanh niên đó đến.

Người lính canh cũng không dám mởi lời quá nặng nhọc mà đon đả nói:

- Công tử. Phí vào thành là 2 kim tệ nhưng với ngài chỉ cần 1 kim tệ thôi.


Thanh niên cũng hơi gật đâu. :ấy trong giới chỉ ra 1 cái túi gấm vất cho người canh cổng nói;

- Cho ngươi tất. Khỏi thối./


Rồi tiêu sái bước vào thanh.

Mấy vị lính gác đon đả nhương đường. Gặp vị khách sộp như thế không phú cũng quý. Mình thể hiện tốt không khéo được người ta coi trọng tùy tiện nói mấy câu là đời mình lên hương a.

Thanh niên này cũng khá hài lòng với chất lượng phục vù nên thuận miệng nói:

- Tốt lắm. Các ngươi biết điều đó. Có gì ta sẽ cất nhắc.

Rồi tiêu sái đi vào thành để 2 vị lính canh mừng rơi nước mắt cảm ơn rối rít.

Đồng thời gây nên sôn sao dư luận a. có mấy vị thiếu nữ mắt cũng đã thành hình trái tim mà ngóng theo vị công tử phong lưu phóng khoáng kia a.

Và mấy lời chê lúc trước lập tức không cánh mà bay chỉ còn lại toàn lời tán dương thôi.


Và đến khi vị khách quan kia đi xa. Tên lính gác cầm túi không chờ được nữa mà mở ra. Theo hắn cầm cái túi khẽ đong thì trong này chí ít có 100 kim tệ a. Chia đôi cũng được 50 kim đó. Bằng cả ngaỳ đứng canh gác chật vật thế này chứ chẳng đùa.


Tên kia cũng háo hức nhìn chằm chằm a.


Mấy người xung quanh cũng bu lại xem.


Tên lính thò tay vào túi và lôi ra…


( cái gì chap sau sẽ rõ. Mọi người cứ đoán đi)
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Bám.