Chương 22

: Chương 21: Đi tàng bảo các(2).
Hướng năm người ra lệnh, Diệp Linh dẫn đầu đi vào thông đạo tối đen, sau đó Diệp Thiến Thiến với vẻ mặt tò mò cũng không chút do dự đi theo. Tiếp theo là Ngô Hạo, Bạch Sơn, bọn họ đều cũng lần lượt tiến vào. Diệp Phong Thật cẩn thận đi vào thông đạo tối đen. Lịch lãm mấy năm nay tạo ra cho hắn tính cẩn thận cực cao.

Sau khi đi vào thông đạo. Dược Phong mới phát hiện. Trên vách tường khảm một hạt dạ minh châu cực lớn. Ánh sáng chiếu xạ nhàn nhạt làm thông đạo trở nên có có phần mờ ảo. Bất quá bấy nhiêu ánh sáng đối với đám người Dược Phong mà nói. Cũng là đã muốn đủ.

Trong thông đạo an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân vang lên. Dược Phong ánh mắt quét quét tại trên người Diệp Linh đang dẫn đường phía trước.

Hành tẩu trong thông đạo khoảng nửa giờ. Một chút ánh sáng rốt cục thì xuất hiện tại cuối thông đạo. Trong thông đạo mấy người bước đi đều là nhanh hơn rất nhiều. Sau một lát, rốt cục thì từng bước đi ra bên ngoài.

Ánh sáng chói mắt từ phía chân trời rơi xuống. Theo quán tính đám người Dược Phong nhắm chặt lại hai mắt, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở chợt giật mình nhìn cảnh tượng xuất hiện tại trước mắt.

Lúc này trước mặt đám người Dược Phong. Rõ ràng là một cốc rãnh. Vách tường kia một đường hướng về phía trên kéo dài ra. Cuối cùng cho đến cuối tầm mắt. Tại bên trong ba mặt vách đá. Vừa vặn có một khu đất trống cực rộng lớn. Tại đó, có một tòa lầu các khổng lồ mang đậm phong cách cổ xưa có chút làm người ta líu lưỡi.

Ánh mắt chậm rãi đảo qua, cuối cùng dừng lại tại trên một tấm biển có vẻ xa xưa ở phía ngoài lầu các. Như ẩn như hiện, ba chữ từ từ hiện ra:

Tàng bảo Các!

Chữ viết cổ xưa, mặc dù trải qua sự tàn phá của năm tháng mà đám người Dược Phong lại vẫn có thể hoàn toàn nhận ra ý cảnh cổ xưa ở bên trong ba chữ kia. Không hổ là Tàng Thư Các thần bí của ngoại viện Huyền Vũ Học Viện. Chỉ là tấm biển đồng này lập tức đem thân phận nó bày đi ra.

Diệp Linh mang theo năm người chậm rãi đi hướng Tàng Thư Các. Khi đi vào khoảng cách hai mươi thước, đột nhiên dừng lại. Hướng phía Tàng Thư Các ôm quyền nói :
-Lần này năm người đứng đầu cuộc thi tuyển của Nội Viện đã có kết quả. Dựa theo quy củ, ta dẫn họ tới chỗ này. Mời chư lão mở cửa!

Lời nói của Diệp Linh mang theo đấu khí không ngừng bồi hồi trong khe núi thật lâu không tiêu tan.

Lời nói của Diệp Linh truyền ra không lâu, Dược Phong gắt gao chăm chú vào tàng bảo các, đồng tử đột nhiên co rụt lại. Ánh mắt mạnh mẽ di động. Cuối cùng dừng lại tại hai thân ảnh mặc áo bào màu tro đang ngồi xếp bằng trước cửa. Lúc trước, tại thời điểm tiến vào, hắn rõ ràng nhìn thấy nơi này căn bản không có ai!

Mà bây giờ. Hai cái người mặc áo bào tro này lại giống như là vốn đã ngồi ở chỗ kia đã lâu. Cảnh tượng quỷ dị như vậy. Làm cho Dược Phong trong lòng có chút lạnh lẽo . không thể nghi ngờ 2 người này đã đạt đến đấu tôn mới có thể dấu diếm cảm giác của hắn. Chính vì vậy, hứng thú của hắn đối với Tàng Thư Các này cũng là càng ngày càng lớn. Có thể làm cho Huyền VŨ Học Viện đối đãi trịnh trọng như vậy. Chỉ sợ bên trong cất chứa cũng không phải là vật bình thường rồi."Không hổ là Huyền Vũ Học Viện tiềm lực sâu xa!"

Thần bí thủ các nhân!

Âm thanh Diệp Linh chậm rãi tiêu tán trong sơn cốc, hai vị áo bào tro lại không có chút động tĩnh nào. Giống như không hề nghe thấy.

Nhận thấy lời của mình nói không có phản hồi, Diệp Linh cũng không lên tiếng lần nữa, vẫn duy trì tư thế ôm quyền, im lặng chờ đợi.

Phía sau Diệp Linh, đám người Dược Phong nhìn thấy một màn này, cùng liếc mắt nhìn nhau, ngay cả người tính tình vô pháp vô thiên như Diệp Thiến Thiến, cũng thức thời vẫn duy trì nín lặng, nơi địa phương thần bí này, chưa ai từng đi tới, bất quá địa vị của Diệp Linh tại ngoại viện của Huyền Vũ Học Viện cũng không có bao nhiêu người có thể so sánh, thế mà bây giờ khi hắn đang quay mắt về phía vị áo bào tro , cũng là khách khí như vậy, từ đó đủ để nhìn ra vị áo bào tro thủ hộ "Tàng Bảo Các" này đích thực là khủng bố, hắn mặc dù vô pháp vô thiên, nhưng cũng không phải là người ngu xuẩn, biết cái gì có thể chọc vào, cái gì không thể chọc vào.

Không khí yên tĩnh ở trong sơn cốc bảo trì trong vòng gần 10 phút sau, hai gã áo bào tro ngồi xếp bằng ở nơi cửa chính lầu các áo bào lúc này mới có chút động đậy, đôi mắt thản nhiên như của một vị lão sư từ từ nâng lên, theo thứ tự nhàn nhạt đảo qua ở trên người Diệp Linh, cuối cùng bỗng nhiên dừng tại trên người Dược Phong, áo bào có chút run lên, tiếng khàn khàn kinh dị rất nhỏ lặng yên truyền ra:

-Dị Hỏa?

Trong sơn cốc yên tĩnh thanh âm rất nhỏ chậm rãi vọng vào trong tai đám người Dược Phong.

-Không biết tục danh của vị tiểu hữu này?

Một vị áo bào tro , ánh mắt nhìn chằm chằm Dược Phong, trong thanh âm khàn khàn, cũng là lộ ra vài phần tang thương của năm tháng.

Nghe vị áo bào tro lại bỏ qua Diệp Linh mà hướng Dược Phong đặt câu hỏi, mấy người trong cốc đều là ngẩn ra chợt quay đầu đem ánh mắt khác thường ném về phía Dược Phong, trước thái độ tôn kính mà Diệp Linh đối đãi với hai vị áo bào tro, rõ ràng hai người này tại Huyền Vũ Học Viện có địa vị phi phàm, mà Dược Phong có thể làm cho hai người này đối với hắn sinh ra một chút hứng thú, loại đãi ngộ này, làm cho đám người Diệp Thiến Thiến âm thầm đố kị.

Đối với câu hỏi của vị áo bào tro Dược Phong đồng dạng ngẩn ra. Chợt vội ôm quyền cúi chào 1 lần cho lịch sự rồi nói :

- Tiểu tử Dược Phong ra mắt Nhị lão.

-Hỏa thiên thanh. Hỏa liên như núi lửa. Nếu lão phu nói không lầm, ngươi điều khiển chính là Dị Hỏa, bài danh thứ mười chín Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.-Âm thanh già nua bồi hồi bên tai Dược Phong. Khẽ thở dìa một hơi, cuối cùng cũng bị phát hiện a. Cũng phải thôi, Dược Phong cũng không cố gắng hết sức che dấu nên nếu 2 vị này không phát hiện thì hắn còn cảm thấy ngạc nhiên.

Yết hầu cuộn xuống. Dược Phong khẽ gật đầu. ÁNh mắt nhìn sang bên cạnh mấy người đi cùng. Phát hiện bọn họ giống như không có nghe thấy câu nói của vị áo bào tro. . Chỉ sợ hai vị thần bí áo bào tro đã giở thủ đoạn.

Nghe được lời này của vị áo bào tro. Diệp Linh thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cười nói:


- Một khi đã như vậy. Vậy liền thỉnh Nhị lão giải bỏ không gian cấm chế.

-Không gian cấm chế? - Dược Phong hơi ngạc nhiên vì ở đây cũng có thứ này

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm không gian trước mặt Diệp Linh nửa thước, một lát sau, không gian nơi đó, nếu nhìn kỹ, dĩ nhiên có thể phát hiện một ít sóng gợn cực nhẹ, sóng gợn đó giấu ở bên trong không gian, rất khó bị phát hiện, ánh mắt dõi theo sóng gợn di động như ẩn như hiện, cuối cùng hắn phát hiện rõ ràng, mảnh không gian gợn sóng dường như tạo thành một cái vách tường, đem toàn bộ Tàng Thư Các chắn tại phía sau nó!

-Kết giới không gian cấm chế, chỉ có cường giả Đấu Tôn tuyệt mạnh mới có năng lực bố trí, không gian cấm chế này là do một vị tiền bối trong học viện lưu lại mấy trăm năm trước, nếu như bên trong không có Nhị lão dùng thủ pháp đặc thù mở ra, cho dù là Đấu Tôn cường giả, cũng không thể xông vào được.- Nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của 5 người( giả bộ a), Diệp Linh giải thích.

Đám người Dược Phong giật mình gật đầu, kết giới này hẳn ro bán thánh trở nên bày ra a ,học viện cũng bỏ vốn gốc đấy chứ

Trên lầu, hai đôi bàn tay gầy guộc của hai vị áo bào tro chậm rãi lộ ra từ trong tay áo, chợt ngón tay chậm rãi vung ra tạo thành thủ ấn, mà theo thủ ấn của bọn họ, đám người Dược Phong có thể cảm giác được rõ ràng, hai cổ dao động vô hình cực kỳ hùng hồn, đang ở từ bên trong bàn tay bọn họ truyền ra như sóng cuộn.

Dao động vô hình dần dần khuếch tán, cuối cùng thì cùng những sóng gợn không gian tiếp xúc cùng một chỗ, hai dao động vừa tiếp xúc, nhất thời không gian trước mặt đám người Dược Phong ngay lập tức giống như được tạo thành từ một khối nước, không ngừng nổi lên từng vòng gợn sóng, một lát sau, gợn sóng đình chỉ, hình thành một cánh cửa, như bị bàn tay vô hình chậm rãi xé rách mà mở toang ra.

-Đi thôi.

nhìn thấy cánh cửa không gian, Diệp Linh phất phất tay dẫn đầu đi vào. Sau đó, đám người Dược Phong chậm rãi đuổi theo sau, cẩn thận tiến vào phiến cửa vô hình.

Một chân vừa bước ra từ cánh cửa vô hình, Dược Phong lập tức phát hiện trước mắt trở nên sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía lầu các, liền biết rằng, bọn họ thật sự đã tiến nhập vào trong vòng không gian cấm chế.

- Ha hả, làm phiền Nhị lão.

Đứng ở phía ngoài lầu các, Diệp Linh quay về phía hai vị áo bào tro ngồi xếp bằng dưới đất cười nói.

- Nhiệm vụ mà thôi. -thanh âm khàn khàn nhàn nhạt chậm rãi vang lên, thân thể hai vị lão nhân thần bí ngay cả một chút rung động cũng không có.

- Hiện tại các ngươi tự mình đi vào tàng các đi, nhớ kỹ, mặc kệ các ngươi muốn cái gì, cũng không được cưỡng cầu, bởi vì các vật bên trong đều được tăng thêm tầng năng lượng bảo hộ, nếu tay của ngươi có thể xuyên qua tầng năng lượng bảo hộ mà không hề trở ngại, như vậy chính là ngươi có thể lấy đi đồ vật bên trong, đương nhiên, mặc kệ ngươi có thể cầm lấy bao nhiêu, đều có thể mang ra Tàng Thư Các, chỉ có một điều nhắc nhở, ngàn vạn không nên có lòng tham, nếu không kết quả là sẽ chỉ là công dã tràng.

Mà nếu các ngươi không thể xuyên thấu tầng năng lượng bảo hộ, vậy liền buông tha đi, chỉ bằng thực lực của các ngươi, vẫn chưa thể phá được chúng, mấy năm nay hàng năm đều có người đi vào Tàng Thư Các, mà cuối cùng tay không trở về cũng không phải là số ít, cho nên, hết thảy chỉ có thể tùy duyên, không chiếm được, cũng không được cưỡng cầu.

Ngón tay hướng Tàng Bảo Các, Diệp Linh quay đầu đối với đám người Dược Phong chỉ đạo.

Nghe vậy, đám người Dược Phong gật gật đầu, cùng nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó chậm rãi nhấc chân hướng tới Tàng Thư Các bước vào.

Sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Dược Phong, Huân Nhi đi sau cùng, mấy người xuyên qua bãi cỏ trước mặt thư các, cuối cùng bước lên chiếc thang đá gồ ghề mang dấu vết tàn phá của năm tháng.

Trên thang đá phủ kín rêu xanh, bàn chân giẫm lên có chút trơn trượt, bất quá như vậy đối với đám người Dược Phong mà nói cũng không có trở ngại gì, sau khi theo cầu thang đá đi lên, đi tới Tàng Thư Các trước mặt, ngẩng đầu nhìn tấm biển cổ xưa, một cỗ cảm giác hoang vắng, từ bên trong tấm biển lan tràn ra, đọng lại ở trong lòng mọi người, thật lâu không tiêu tan.

-Khụ

Tiếng ho khan khàn khàn bỗng nhiên vang lên, đem năm người Dược Phong từ bên trong trạng thái thất thần bừng tỉnh, năm người đều là sửng sốt, nhanh chóng chuyển dời tầm mắt khỏi tấm biển.

-Vào đi thôi, cánh cửa chỉ có thể mở ra 1 giờ, một giờ sau, mặc kệ có đạt được vật cần thiết hay không, các ngươi đều cũng phải đi ra.

Tại bên trái năm người, một vị áo bào tro, áo bào như bị gió nhẹ phất động, một tiếng kẽo kẹt chợt phát ra từ đại môn đang đóng chặt, của từ từ mở ra, lộ ra một thông đạo tối đen.

Đại môn rộng mở, một cỗ hơi thở thê lương từ xa xưa liền phả trực diện vào mặt, làm cho đám người Dược Phong vội vàng giữ vững tâm thần, không dám có chút ý niệm nào khác.

Đầu lĩnh là Diệp Thiến Thiến, hít sâu một hơi, sau đó dẫn đầu trước tiên bước vào Tàng Thư Các, kế sau đó là Bạch Sơn cùng Ngô Hạo thoáng chần chờ một chút nhưng cũng theo sát phía sau, Ngược lại Dược Phong vào cuối cùng

Sau khi năm người toàn bộ đi vào Tàng Thư Các, đại môn đang rộng mở, lại tiếp tục kẽo kẹt chậm rãi khép lại hoàn toàn.

Nhìn lại đại môn đóng chặt lần nữa, Diệp Linh khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, cười nói:

- Hy vọng những tiểu tử này có thể lấy được thứ thích đáng, có thể đi vào Tàng Thư Các của Huyền Vũ Học Viện, đây chính là cơ duyên khó cầu a, không được bỏ qua a.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Bám.