Chương 42: Chữa bệnh .
Khi nàng cắn một cái gọi là làm đậu hũ thối đồ,vật thời điểm, THanh Nhi nhưng trong lòng thì có chút hồ nghi.
Bời vì trong tưởng tượng loại kia buồn nôn cũng chưa từng xuất hiện, trong miệng tràn ngập. . . Lại là mùi hương đậm đặc.
Cái này. . . Cái này thật sự là có chút khó tin? !
Thúi như vậy, vì cái gì bắt đầu ăn biến lại thơm như vậy?
Thanh Lân trên gương mặt xinh đẹp hiện ra một vòng chấn kinh, vô ý thức nhìn Dược Phong một chút, sau tiếp tục cắn một cái.
Lại là một miếng, vị đạo cảm giác lại là khác biệt, đậu hũ tại trong miệng chỗ tán phát ra vị đạo, giống như là có cái gì tại xoa bóp miệng ngươi khang bắp thịt giống như.
Sảng khoái để cho nàng nhịn không được thân ngâm lên tiếng.
Từng miếng từng miếng, căn không dừng được, nàng lại có chút yêu cái này tản ra hôi thối mỹ thực.
Một thanh đậu hũ thối, nàng ăn xong.
- Ăn ngon a
Thanh nhi không khỏi thốt lên một tiếng kích thích 2 người kia muốn ăn thử. Và nhanh chóng bị chìm vào trong mỹ thực. Bây giờ các nàng không còn cảm thấy thối nữa mà lại rất là thơm a.
Đứng 1 bên nhìn. Phương Vô Địch không khỏi khẽ nuốt nc miếng 1 phát. Ông cũng ăn rồi nên cũng muốn thưởng thức tiếp a. nhưng lúc này Dược Phong lại nói:
- Kệ các nàng, ngài mau điều chỉnh đến tình trạng tốt nhất đi. Ta sẽ bắt đầu chữa trị.
Không nói 2 lời Phương Vô Địch ngồi xuống điều tức.
1 tiếng sau ông ngồi đậy nói:
- Ta đã chuẩn bị tốt rồi.
- Được, lát nữa ta sẽ châm cứu cho lệnh mẫu kích thích tinh thần lực và thần hồn của nàng đang ngủ say. Quá trình này rất quan trọng không thể lơ là. Khi thấy tinh thần lực của nàng có dấu hiệu xao động ngài phải ngay lập tức dùng tinh thần lực bao lấy tinh thần lực của nàng, nhất thiết không để nó lên quá cao cũng như xuống quá thấp. Điều đó ta trông cậy vào ngài. Đống đậu hũ là để ngài ăn, sẽ giúp ngài tinh thần lực tăng trưởng nhưng sẽ có tác dụng phụ. Tùy tình hình mà ngài ăn vào. TA xin nói trước quyết không thể để cho ta bị phân tâm nếu không sẽ vào 2% còn lại thì vô phương cứu chữa
- Rồi ta đã sẵn sàng- Thấy vẻ trịnh trọng trên mặt Dược Phong, Phương Vô Địch Cũng không dám lơ là chút nào.
- Được vậy bắt đầu
Nói rồi Dược Phong lấy ra một túi đựng châm. Vẻ mặt trịnh trọng. Tứ nữ cũng dừng ăn để hộ pháp cho 2 người
Dược Phong bắt đầu phóng châm. Một cây rồi cây thứ 2. Rồi dừng lại điều chỉnh.. Bỗng tinh thần lực của Đỗ Phượng chợt dao động khiến người ở đây có vui mừng nhưng lại càng thêm chăm chú nghiêm túc. Lúc này trên trán Dược Phong đã nhễ nhại mồ hôi. Khẽ cắn môi, hắn cầm lấy cây châm thứ 3 rồi cắm:
- Mọi người chú ý vào, đây chính là quan đầu, vượt qua được sẽ ổn cả. Đại đế nhất thiết phải bảo hộ tốt không để cho tinh thần lực dao động quá kịch liệt.
Vừa nói xong, tinh thần lực của mỹ phụ đang dao động kịch liệt. Lúc cao chót vót, lúc lại phù phiếm như có như không khiến đại đế biến sắc vội vàng nhờ hộ tâm đan cùng tinh thần lực của mình bảo hộ. Tứ nữ bên ngoài lo lắng đứng xem mà cảm thấp bất lực.
Cuộc chiến dằng co suốt 15 phút. Cuối cùng sự dao động kịch liệt cũng từ từ hạ xuống. Khiến mọi người đã thở dài một hơi.
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng nói:
- Thúi quá. Tiệm hắc điếm chết tiệt này đã bán đắt lại còn thối như shit vậy. Đúng là do đồ hạ đẳng làm ra mọi người thấy đúng không. Thối như vậy sợ các công chúa chạy hết đi rồi a. Đáng đời hahaha.
Một tiếng nói phá vỡ hết thẩy. Trên con đường thành công sắp đến đỉnh thì lại bị phá vỡ. tinh thần lực vốn đã gần ổn định bây giờ lại dao động càng mãnh liệt hơn trước
tưởng chừng muốn dập tắt bất cứ lúc nào làm Phương Vô Địch trở tay không kịp. Bỗng ông cắn răng nhìn sang cái nồi đậu hũ thì nó đã biến mất. Suốt 20 miếng đậu hũ vào miệng Dược Phong . Lập tức tinh thần lực của hắn bạo tăng gấp mấy lần:
- Bạo cho ta
Dược Phong hét lên một tiếng, dồn tinh thần lực phóng ra thứ tư châm.
Thật thần kỳ, vốn dĩ tinh thần lưc của Đỗ Phượng dang trên bờ vực sụp đổ bây giờ đang ngày càng ngưng tụ, rồi dần dần trở nên vững vàng.
Thấy thế Dược Phong mới thở dài một hơi rồi rút châm. Lập tức một cơn mệt mỏi ập đến khiến than thể hắn ngã ngay về phía sau.
Nhưng ngay lập tức được đón lấy. Tứ nữ ngoài kia tùy thời chú ý đến hắn nên có thể lập tức phản ứng. Nằm trang ôn hương nhưng rất tiếc Dược Phong không có số hưởng( bố không muốn mày hưởng thì làm sao trái được hả con). Lập tức ăn số còn lại hộ thần đan và tỉnh hồn đan nhưng vẫn không xua đi được cơn mệt mỏi ập đến. hắn thều thào nói:
- Yên tâm ta không sao, mau lo cho bác gái đi. Tuy thành công kích thích tinh thần lực của nàng thậm chí là còn có tăng trưởng nhưng phải phế đi trí nhớ. Bây giờ nàng ta không khác gì một đứa tre được tân sinh nên cần sự chăm xóc. Mau ra lo cho nàng đi. Ta ngủ một giấc là khỏi ngay thôi.
Nói rồi Dược Phong không chịu được nữa mà ngất đi.
- Dược Phong.
- Tiểu Phong.
- Phong ca ca..
………..
Một người ngất đi thì có một người tỉnh lại . Ngủ sau đã lâu Đỗ Phượng cuối cùng đã tỉnh lại. Mở mắt ra, nàng thấy được một người đàn ông trung niên vừa xa lạ lại vừa than quen đứng ngay trước mặt nàng khan nói:
- Phượng Nhi cuối cùng ta cũng gặp lại được nàng rồi.
Cuối cùng sau hơn 10 năm xa cách cuối cùng ông đã gặp lại được vợ mình.
Nhưng câu nói tiếp theo của Đỗ Phượng Khiến ông như tan nát cõi long:
- Ông là ai. Tôi là ai? Sao tôi lại ở đây.
Nói rồi cô ngồi co ro trên bàn. Muốn tìm một nới chốn để tìm cảm giác yên bình. Trông nàng đầy vẻ hoảng loạn khiến cho Phương Vô Địch Lực bất tòng tâm.
Ông định tiến lên một bước thì Đỗ Phượng Lại hết lên:
- Không đừng lại gần đây, để cho tôi yên. Xin ông để cho tôi yên.
Nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của nàng, Phương Vô Địch lại do dự không bước sợ mình lại tổn thương đến người vợ thân yêu.
Bỗng từ sau, một cánh tay đẩy ông nhào đến ôm choàng lấy vợ mình.
Điều kỳ diệu đã xảy ra. Cứ ngỡ Đỗ Phương sẽ hét lên rồi đẩy ông ra. Nhưng không, nàng ngơ ngác để Phương Vô Địch ôm vào lòng, rồi vô thức đáp lại. Rõ ràng, tuy mất trí nhớ nhưng cảm giác cơ thể thì vẫn còn đó.
THật yên bình. Đây chính là cảm giác của nàng. Cái cảm giác yên bình mà nàng luôn mong muốn.
THế là bất tri bất giác nàng ngủ lúc nào không hay.
Nhìn vẻ mặt lúc ngủ đầy yên bình thoải mái của Đỗ Phượng, Phương Vô Địch lẩm bẩm:
- Nàng cứ yên tâm, ta sẽ bảo hộ cho nàng cùng Tuyết nhi mãi mãi bình an dù cho có mất cả tính mạng này.