Chương 7: Bắt nàng yêu ta


- Nàng la đi, chỉ mỗi tội đêm qua ta nghe thấy tiếng huyên náo chắc có người đang tìm nàng đó, nàng la to vào chắc họ nghe thấy rồi sẽ cứu nàng đó.

- Ngươi.............

Phương Tuyết Mai không biết nói gì nữa, rất rõ ràng hôm qua tìm nàng là người Song Tu Cốc, có khả năng bây giờ vẫn tìm. Thay vì rơi vào tay bọn cầm thú đó thì nàng thà về nhà tên vô sỉ này còn hơn.

Nghĩ vậy nên khẽ bình tâm lại, Phương Tuyết Mai nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì cả, nàng kỳ quái hỏi:

- Nhà ngươi đâu?

- Ở đây chứ đâu.

Nói rồi Dược Phong thẳng bước tiến lên nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy hắn đi theo một cách nhất định. Rất rõ ràng khu vực này bị một trận pháp che phủ. Không phải nói là rất nhiều trận pháp che phủ. Theo đường đi Phương Tuyết Mai phải nhìn lại Dược Phong bằng con mắt khác. Rất rõ ràng theo đi tới, có những trận pháp mà nàng còn cảm thấy nguy hiểm hơn cả một vị cửu phẩm trận pháp sư ở Đại Việt bày ra. Rất rõ ràng nó vô hạn tiếp cận trận pháp đại sư. Nàng không nhịn được hỏi:!

- Tất cả trận pháp này do ngươi bày ra.

Dược Phong khẽ lắc đầu khiến nàng khẽ bình tâm lại nhưng câu nói tiếp theo làm nàng có súc động rất lớn:

- Một vài cửu phẩm trận pháp đỉnh cấp là do người khác bày, tiếc rằng tinh thần lực của ta có chưa thể khống chế quá nhiều linh ấn như vậy

- Hừ, rõ ràng còn lại rất nhiều trận pháp cấp sáu bảy và một số trận pháp ba động ngang bằng cấp 8, 9 đừng nói ngươi bày hết đó.

Ừm.

- Cái gì!

- Nàng bình tâm tí đi, tinh thần lực của ta chỉ đủ điều khiển số lượng linh ấn đủ để tạo ra trận pháp cấp 5,6 thôi. Số trận pháp cấp cao chỉ là do nhiều trận pháp tổ hợp vào như lúc trước ta cho nàng xem, uy lực có thể so với cấp 9 đó, tất nhiên chỉ một số.

- Điều ngươi nói là thật!

Phương Tuyết Mai trong lòng chấn động không thôi, phải biết cửu phẩm trận pháp sư rất hiếm, cả đại lục không đủ ngàn người, ngưng bây giờ lại có một trận pháp sư cấp 6 có thể tạo ra uy lực cấp 9 thì kinh khủng bậc nào. Phải biết trận pháp sư cấp 9 có thể đối phó đấu đế, một vài trận pháp có thể vây khốn hoặc giết chết rất nhiều đấu đế thậm chí có thể vây khốn chốc lát đấu tổ nữa. Còn vấn đề Dược Phong thực lực yếu nhưng có thể bày trận pháp cao thì nàng không thấy kỳ quái vì linh ấn có thể cho mượn, mấu chốt là tinh thần lực. Có nhiều trường hợp khi xây hộ sơn đại trận khi mà một vì trận pháp sư nào đó cố hết sức thì các trận sư khác sẽ hỗ trọ điều khiển linh ấn. Đây cũng là thủ pháp thường dùng để huấn luyện các trận pháp sư có tinh thần lực vượt cấp nhưng không đủ linh ấn như Dược Phong bây giờ( Nói tóm lại là có thể cho vay linh ấn)

- Ta biết nàng nghĩ gì nhưng điều kiện để có thể nếm thử kết hợp trận pháp là chí ít phải hiểu trận pháp từ 90% trở lên tức là có thể phát huy 100% sức mạnh trận pháp. MÀ khả năng thất baị còn rất lớn. Có khi các trận pháp va chạm gây nổ, uy lực có thể miểu sát trận pháp sư. Nếu mà Đại Việt có trận pháp sư lĩnh ngộ đến màu kim thì may ra.

Lời nói như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Phương Tuyết Mai , kế hoạch vừa chớm nở đã bị bóp nát ngay từ trong trứng nước. Nàng quay sang Dược Phong phát tiết:

- Hừ, vừa nãy người chém bão ghê quá. Nửa bước đại sư à. Rõ tinh thần lực khổng lồ của ngươi nhưng cũng chỉ thế thôi, so với những gì ngươi chém còn kém xa.

- Hazzzzzz, nàng không hiểu. Trận tâm không phải là một cảnh giới mà là sự thăng hoa trong sự cảm nhận trận pháp. Trận tâm đạt được dễ thì rất dễ mà khó thì rất khó, chỉ có những người thật sự nhập tâm tìm hiểu trận pháp, trận pháp ở đây không phải là môt trận pháp cố định mà là trận đạo, từ đó tìm ra con đường riêng cho mình ngưng tụ cho mình một khỏa trận tâm. Cho nên k phải là chỉ có cửu phẩm trận pháp sư mới có thể tiếp xúc trận tâm mà bất cứ cấp bậc nào cũng có thể. Tất nhiên ta không nói là cứ có trận tâm là thành đại sư. Để trở thành đại sư, trận tâm là điều kiện cần nhưng ngoài ra còn có nhiều yếu tố khác như tinh thần lực, linh ấn... Nhưng có thể nói một câu càng ngưng tụ trận tâm sớm càng tốt. Vì người ngộ ra trận tâm là người đã hiểu phần nào trận đạo, khi đó bày trận sẽ càng thuận buồm xuôi gió. Có thể nói trận pháp sư có trận tâm thì chỉ cần cảnh giới lên cao là cấp bậc lên cao. So với những tên trận pháp sư khác là một trời một vực. Hệt như so sánh một người tu luyện có văn cơ vững chắc với kẻ chỉ dùng đan dược đề cao vậy.

-........- Phương Tuyết Mai câm nín rồi vì không còn biết nói sao nữa, vốn dĩ định xả một ngụm ác khí nhưng cuối cùng lại phải nuốt vào bụng thử hỏi có tức không cơ chứ.

- Rồi đến nhà ta rồi.

Hiện lên trước mắt tổ 2 người là mấy gian nhà gỗ nối tiếp nhau đơn xơ mộc mạc. Phải là đơn xơ. Vào trong nhà cũng vây. Phòng khách( theo nàng) chỉ có cái bàn và mấy chiếc ghế bằng gỗ. Thật không biết sao một nơi đơn sơ như vậy lại tồn tại một vị trận pháp đại sư( theo nàng sư phụ của Dược Phong là trận pháp đại sư). Dược Phong đặt nàng xuống ghế chạy bay vào nhà chỉ để lại một câu:

- Nàng chờ ta tý?

Chỉ chốc lát nàng nghe thấy tiếng nước chảy, hình như là có người đang tắm( chết chết, làm gì đây). Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng nàng vẫn không tránh khỏi khẩn trương
Một lúc sau, Dược Phong bước ra với chỉ một chiếc khăn che bộ phận nhạy cảm. Trong tay cầm theo một chiếc lọ và một cuộn vải, Dược Phong bước đến gần Phương Tuyết Mai với một nụ cười trên môi:

- Nào nhắm mắt lại rồi uống sạch cái chai này. Có lẽ sẽ hơi nóng và đau như kim châm nhưng sẽ đỡ ngay thôi.

Nói rồi Dược Phong giả huyệt cho nàng rồi đưa cái chai lai. Phương Tuyết Mai run run tiếp cái chai ngửa cổ uống sạch rồi nhắm chặt mắt lai. Chỉ thấy nàng bị bế đi đặt vào một thứ mềm mềm chắc là chăn đệm. rồi nghe thấy tiếng quần áo bị lột bỏ. Nàng cảm thấy người mình nóng dần lên rồi môt cảm giác nhói lên ập đến với cô. Tiếp theo đó là sự khoan khoái thỏa mái đến tận lỗ trân lông như uống nước đá giữa trời nóng nực khiến nàng không thể không rên lên. Ngay sau đó Phương Tuyết Mai cảm thấy kỳ quái vì..... vị trí không đúng a( vụ gì đây) nàng khẽ mở mắt, thì nghe thấy giọng của Dược Phong:

- Uây, đã bảo không được mở mắt mà.

Thì ra cái cảm giác nhói lên là do..... Dược Phong cắm vào người nàng vài cây kim( thú nhận đi,có phải các đạo hữu nghĩ bậy k ahihi)

- Ngươi đang làm gì vây?

- Tất nhiên là châm cứu rồi. Đêm qua điên cuồng như vậy, dù cho ta loại bỏ dâm trùng từ sớm nhưng cũng đủ để tạo cho nàng tổn thưng ngầm. Do đó ta đang giúp nàng điều hòa khí huyết, chữa trị tai họa ngầm.

- Thế không phải ngươi định... ngươi định.

- Định làm gì?

- không gì cả. Mà ngươi bắt ta về nhà chỉ để trâm cứu thôi sao.

- Tất nhiên là không. Người phụ nữ đầu tiên sao ta có thể buông tha được. Do đó, từ giờ trở đi nàng phải ở bên cạnh ta đến khi nào yêu ta mới thôi.

- Ngươi... không cần bá đạo như vậy chứ.

- Bá đạo sao. Cũng được. Ta nhất định sẽ bắt nàng yêu ta mới thôi. Yêu đến mức phải bao nuôi ta haha... Nàng chính là bước đầu tiên trong kế hoach trở thành thần bám của ta. Xác định đi Phương Tuyết Mai. hahaha......
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Bám.