Chương 93: Tuyệt chiêu của Diệp Tu.


Dược Phong nhẹ nhàng tỏ vẻ phong vân khinh đạm mà về chỗ mình. Nhưng lần này ánh mắt mọi người nhìn Dược Phong nhiều thêm 1 thứ - kiêng dè. Đậu tiểu tử này có độc a. Âm hiểm xảo trá. Không ai biết liệu mình có thể trúng kế của hắn không.

Tất nhiên tất cả thứ này Dược phong cũng không biết mà có biết thì hắn cũng không quan tâm.

Lúc này hắn đang để ý đến cuộc chiến tiếp theo. Là của Liễu Kình. Tên đối thủ khá xui xẻo vì Liễu kình đã nghẹn 1 bụng hỏa nên kiếm hắn phát tiết a. Thế là tên đó bị đánh phát ngất mà phải nuốt vào bụng. đánh xong, Liễu Kình nhìn về khán đài cụ thể là chỗ Dược Phong, mắt đầy sát khí nhưng đáp lại hắn chỉ là 1 nụ cười khẩy đầy khinh bỉ khiến Liễu kình nộ hỏa vừa tiêu được 1 chút lại 1 lần nữa bùng lên:

- Tiểu tử, ta nhất định sẽ giết ngươi.


……………….


Sau khi Liễu Kình nhập tràng không lâu, cuối cùng Dược Phong cũng đợi được Diệp Tu xuất trướng, đối với vị này được bài danh trên Huyền Vũ Bảng so với Liễu Kình còn muốn cường giả hơn một bậc, trong lòng Dược Phong có một tia hiếu kỳ, hứng thú nhìn xem.

Lần thứ hai Diệp Tu xuất trướng, không thể nghi ngờ trận đấu hôm nay số lượng cao trào không nhiều lắm, hơn nữa danh khí ở bên trong nội viện cho dù là Liễu Kình đều không bằng, ngày thường bộ dáng hắn bình dị ôn hòa dễ gần, cực dễ dàng làm cho người ta đối với người này sinh ra hảo cảm, cho dù tâm tính của Dược Phong là hạng người cứng cỏi bực này, cũng đối với người này khó sinh ra địch ý, bởi vậy, khi hắn vừa mới bước vào đấu tràng, chung quanh khán đài vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhứt óc, không ít nữ đệ tử sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mang theo ngượng ngùng cùng vui mừng nhìn người thanh niên mặc áo thanh sam đang đứng cao ngất ở giữa sân, nếu nói không quá ở trong nội viện mọi người đối với Diệp Tu cùng Liễu Kình đều tràn ngập kính sợ thật sự, nhưng có lẽ đối với người trước là kính ý hơn nhiều, mà đối với người sau, ý sợ hãi lại chiếm đại đa số.

Dược Phong nghiêng người dựa vào lan can, ánh mắt hứng thú nhìn giữa sân sau đảo về bốn phía xung quanh Diệp Tu mỉm cười, trong lòng có chút chờ mong sau khi Diệp Tu xuất trướng không lâu, rốt cuộc cuối cùng đối thủ của hắn khoan thai chậm rãi bước ra. Đối thủ của Diệp Tu là một gã cao thủ bài danh vị trí mười ba trên Huyền Vũ Bảng, chẳng qua vị cao thủ này, ở năm trước gặp đối thủ chính là Liễu Kình liền sắc mặt có chút khó coi, hắn thừa biết cấp bậc của hắn, chỉ cần vận khí tốt một chút, tiến vào mười người cường giả coi như không quá khó khăn, nhưng đáng tiếc, hôm nay rút thăm lại gặp phải Diệp Tu - chướng ngại bực này, được ghi tên mười người đứng đầu, cơ bản nhất định là vô duyên.

Trận chiến đấu này, ngay từ đầu không có bao nhiêu chờ mong, tuy rằng Dược Phong rất hy vọng vị cao thủ … bài danh thứ mười ba kia có thể làm cho Diệp Tu thoáng lộ ra một ít bản lãnh thật sự, nhưng không như mong muốn, cho dù người sau thi triển ra toàn bộ sở học, nhưng ở trong sân như cũ Diệp Tu vẫn bộ dáng lạnh nhạt, thanh sam phiêu phiêu, một đôi bàn tay thon dài sạch sẽ giống như nữ nhân, thỉnh thoảng nắm chặt, xòe ra, ngẫu nhiên giữa song chưởng hình thành tư thế quỷ dị.

Mà đối với đôi bàn tay kia đánh thẳng đến sát thân, bàn tay giống như phụ cốt chi thư, đối với bàn tay này hắn cũng không có một chút biện pháp, bất kể hắn giãy dụa như thế nào, cùng với công kích của chính mình thủy chung bị song chưởng của đối thủ khắc chế ở bên trong, thậm chí, từ lúc bắt đầu chiến đấu cho đến lúc kết thúc, thế nhưng hắn không có đụng vào một góc áo của Diệp Tu, trên đài cao Dược Phong híp mắt nhìn Diệp Tu mềm mại giống như con rắn, cánh tay co duỗi tự nhiên, mượn lực ở trên mặt đất, rõ ràng hắn có thể thu hết trận chiến đấu trong sân vào trong mắt, bởi vậy, hắn có thể phi thường khẳng định, cánh tay Diệp Tu công kích triền miên qủy dị, nên đây cũng là một loại đấu kỹ cận chiến cực kỳ không kém.

Thấy Dược Phong có vẻ hứng thú, Phương Tuyết Mai bên cạnh giảng dải:

-Liễu Kình có song tuyệt, một trảo một thương, mà có thể xếp ở dưới Diệp Tu một bậc, đây cũng là hai loại tuyệt kỹ không kém cỏi chút nào

- Diệp Tu tu luyện một loại đấu kỹ có chút cổ quái, Triền xà thủ, giống như ngươi đã thấy như vậy, hắn có thể sử dụng đấu kỹ này đem công kích của ngươi toàn bộ áp chế trong phạm vi nhỏ, người có thực lực yếu, cơ hồ sẽ bị công kích của hắn đùa bỡn theo tâm ý của hắn.

Triền xà thủ này cùng với Đại liệt phách quan trảo của Liễu Kình có chút bất đồng, nếu nói người sau cương mãnh vô cùng, như vậy đây là một loại nguyên lý lấy nhu khắc cương, ta từng cùng với hắn chiến qua vài lần, chẳng qua mỗi lần đều bị Triền xà thủ quỷ dị kia khiến cho sứt đầu mẻ trán, luận về trình độ khó chơi, Triền xà thủ này so với Đại liệt phách quan trảo của Liễu Kình có phần mạnh hơn


Dược Phong khẽ gật đầu, ánh mắt liếc về phía giữa sân, quả nhiên phát hiện song chưởng của Diệp Tu chuyển động ngoằn nghèo giống như thân rắn, quỷ dị mà linh hoạt, bị hai cánh tay này vây công, muốn vùng thoát ra khỏi, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng gì.

-Ngưu bì đường

khóe miệng giật giật, Dược Phong đặt cho đấu kỹ của Diệp Tu một cái tên chuẩn xác.

-Cái kia gọi là một cương sao?

Ánh mắt có chút lóe lên, Dược Phong nhẹ giọng nói.

-Việc này ta cũng không rõ lắm, một cương của Diệp Tu giống như một thương bình thường của Liễu Kình, dựa theo phỏng đoán của ta thực có rất ít người có thể làm cho hắn thi triển Triền xà thủ, nên người nào đó có tư cách quan sát đấu kỹ cực kỳ lợi hại này thì ta chưa từng nghe qua, thứ kia rất lợi hại, năm đó ngay cả Liễu Kình đều thua ở điểm này, nhiều năm như vậy trôi qua, nói vậy cái kia gọi là một cương sao, lại càng thêm khủng bố

Lúc hai người nói chuyện với nhau, chiến đấu ở trong sân cũng dần dần đi đến hồi kết thúc, trận chiến đấu này, cơ hồ từ đầu cho tới cuối đều ở trong tầm khống chế của Diệp Tu, đối thủ này tại trong song thủ mềm mại quanh co như rắn, đầu óc cơ hồ choáng váng, bởi vậy, giằng co ở trong chiến đấu mười phần nghiêng về một phía, trận chiến đấu này đích xác mang theo tính chất chơi đùa, hoàn toàn kết thúc.

Bàn tay Diệp Tu lặng yên ấn lên ngực đối thủ, đột nhiên một cổ nhu lực bùng nổ, mọi người đều biết, trận chiến đấu này, đã có kết cục không ngoài dự kiến.

Mấy trận sau cũng không có gì huyền niệm. Tam nữ cũng dễ dàng chiến thắng tiến vào top 12. Ngày thứ 3 cứ thế trôi qua.

Đêm cũng về, trăng dần lên nhưng lòng người vẫn còn rạo rực vì trận chiến ngày hôm nay và mong chờ ngày quyết định mau đến.

……………

Thời gian chậm rãi trôi qua, đến cuối cùng khi ánh trăng biến mất ở phía cuối chân trời, ánh sáng bình minh nhàn nhạt hiện lên, xua tan bóng tối bao phủ trên mặt đất.

Khi ánh sáng rạng đông đầu tiên tiến nội viện, bầu không khí im lặng nhất thời chính thức tiêu tán, hôm nay là ngày diễn ra trận đấu quyết định mười danh ngạch đứng đầu Huyền Vũ Bảng, giải đấu tới lúc này cơ bản có thể nói là đã chân chính bước vào cao trào, toàn bộ các đệ tử trong nội viện, đều chờ mong sự xuất hiện của mười cao thủ mới trên Huyền Vũ Bảng.

Ngày thứ tư và cũng là ngày cuối cùng " Huyền Vũ Bảng" bắt đầu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Bám.