Chương 70 - Còn Một Tay Trái Đại Chiến Quần Hùng


Số từ: 3701
Nguồn : sưu tầm
Đêm vừa rồi Dương Qua ở ngoài cửa sổ thấy Hoàng Dung điểm huyệt Quách Tỉnh, giải thoát cho Quách Phù tẩu thoát. Dương Qua lần bước trở ra ngoài thành, lần theo hai mẹ con Hoàng Dung. Vì lúc này Hoàng Dung đang tiến bước cho con gái về Đào Hoa Đảo nên lòng quá bùi ngùi, không lưu ý tới sau lưng họ có người theo dõi. Đến lúc Hoàng Dung giao đấu với Lý Mạc Thu ở trong rừng thì Dương Qua tới núp ở một bên xem tường tận. Đợi đến lúc hai người đi cách xa chỗ Quách Tường nằm, Dương Qua đã có một kế. Chỉ thấy chàng tung mình lên ngọn cây, tết ba sợi mây dài, buộc một đầu trên cây, đầu kia thòng xuống chỗ bé Quách Tường. Vì Dương Qua sợ hai người giao đấu không bao lâu trở vào thì bại lộ là khó lòng cho việc mạo hiểm.
Trong chốc lát Dương Qua đã thòng mình xuống đất. Đôi chân chàng kẹp lấy mình của Quách Tường, tay trái dùng sức kéo một cái, thân hình vút lên cành cây. Dương Qua nhìn ra mé rừng thấy Hoàng Dung và Lý Mạc Thu đang đòn qua ngón lại rất kịch liệt, lòng thầm mừng:
- Họ còn bận đánh nhau như thế là mình đủ thời gian bồng đứa bé này đi xa rồi. Rồi đây họ sẽ trở lại mà tìm kiếm đứa bé mới hồi hộp cho.
Dương Qua nghĩ xong, liền mở sợi dây cuộn tròn ném vào một bụi rậm, rồi từ trên cành cây tung mình nhảy ra rừng, xuống đất chạy như gió hút, tiến về phía thị trấn. Bây giờ khinh công của Dương Qua trên đời khó có ai bì kịp. Chỉ trong nháy mắt chàng đã thấy Quách Phù đứng bên đường tay dắt con tiểu hồng mã đang ngơ ngác nhìn quanh như trông ngóng chờ một việc gì. Dương Qua tung mình một cái từ ngoài xa hơn hai trượng, nhảy vọt lên lưng con tiểu hồng mã. Quách Phù giật mình nhìn lại thấy người đoạt ngựa lại là Dương Qua, bất giác kêu lên:
- Trời ơi!
Nhưng chỉ thấy Dương Qua cười nhạt, nàng kinh hãi vội đưa tay rút phăng thanh kiếm trên lưng ra. Thanh tử vi kiếm bị Quách Tỉnh giữ lại nên thanh kiếm trên tay nàng chỉ là loại kiếm thường. Bây giờ Dương Qua muốn trả thù Quách Phù dễ như trở bàn tay. Nhưng thấy mặt nàng không còn một chút máu, chàng chỉ "hừ" một tiếng rồi phất chiếc tay áo bên mặt ra, quần vào thanh kiếm Quách Phù, tay trái ra cương ngựa. Tiểu hồng mã cất vó dấn thân vào gió bụi. Quách Phù ngã quỵ xuống, hồn vía bay mất hết. Một hồi lâu tỉnh lại nàng thấy thanh kiếm cong như một chiếc vòng sắt lóng lánh. Lối đánh này của Dương Qua chỉ có ý thị oai cho Quách Phù thấy tuy tay mặt chàng đã mất nhưng một tay áo không cũng đủ làm cho nàng thảm bại rồi.
Dương Qua bồng Quách Tường cho ngựa lướt gió băng đường về hướng Bắc. Con tiểu hồng mã này chạy một ngày hơn một ngàn dặm nên chỉ trong khoảnh khắc đã đưa chàng qua khỏi thành Tương Dương do đó Hoàng Dung có leo lên cây cao nhìn cũng không tài nào còn thấy được nữa. Lúc này lòng Dương Qua như nổi cơn sóng gió, vì đã bao nhiêu lần toan chặt tay Quách Phù để báo thù nhưng lâm vào thực tế như chạy lùi về phía sau, chàng cúi đầu nhìn con bé trong lòng, thấy nó đang ngon giấc chàng thầm nghĩ:
- Mình không trao trả đứa bé đáng thương này cho nhà họ Quách, cũng như mình trả mối thù mất một cánh tay rồi! Gia đình họ còn phải đau khổ chán chường gấp bội phần mình nữa.
Dương Qua học văn luyện võ đều thông minh hơn người nhưng tâm trí thường chế ngự không nổi tánh quá khích, nên ý nghĩ luôn luôn thay đổi. Khi nãy chàng căm thù vợ chồng Quách Tỉnh đã định giết đến mấy lần. Nhưng lúc chàng tới trả thù thì thấy họ lâm nguy, lại xả thân để cứu. Đến lúc nàng Quách Phù đã ra tay làm cho chàng tàn tật như vậy chàng quyết tới trả thù nhưng thấy nàng quá sợ sệt chàng liền đổi ý không nỡ giết. Chưa được nửa ngày trời Dương Qua đã cách xa Tương Dương hơn trăm dặm. Chợt thấy một thôn trang, chàng dừng lại, vào làng xin ít sữa bò cho đứa bé bú. Bây giờ chàng có con ngựa hay liền quyết định trở về Cổ Mộ tìm Tiểu Long Nữ. Con tiểu hồng mã cất vó lướt đi như tên, chưa đầy hai ngày đã đưa Dương Qua tới chân núi Chung Nam. Lòng chàng hồi tưởng việc xưa, nghe cảm khoái vô cùng liền giục lên núi, tới trước Cổ Mộ. Bia đá vẫn đứng sừng sững, không khác gì năm xưa, nhưng cửa Cổ Mộ thì đóng lại vì lý Lý Mạc Thu tới tấn công. Bây giờ nếu muốn vào trong, chỉ còn cách chui qua Thủy Khê, xuống cùng dưới đất, theo đường bí mật vào. Nhưng nội công của Dương Qua đã tinh vi vượt qua cảnh này đâu có khó mấy, chỉ có Quách Tường yếu sức quá khi chui vào các khe nước, chắc không toàn mạng.
Dương Qua đứng trước Cổ Mộ lòng đinh ninh Tiểu Long Nữ ở trong mộ. Chàng không dần dà gì nữa, đưa tay vào túi lấy sữa bò cho đứa bé uống, rồi đặt bé Quách Tường nằm yên trong sơn động bên Cổ Mộ. Đoạn chàng cắt một mớ gai rào ngoài cửa động thật cẩn thận, rồi nhỏ nhẹ nói:
- Em bé nằm yên đây, để anh đi vào tìm cô Tiểu Long Nữ, có gặp hay không anh cũng trở ra bồng em theo.
Công việc lo lắng, chàng vòng qua Cổ Mộ đi ra phía sau, chỉ đi được mười mấy bước, một cơn gió thoảng qua, từ xa vọng lại những tiếng rang rảng của binh khí chạm nhau. Dương Qua nhìn về hướng ấy, thì chính là cửa động Trùng dương Cung. Chàng đứng chăm chú nhìn, bỗng nghe "vù vù" một tiếng, thấy chiếc ngân luân bay bổng lên không, biết rõ là binh khí của Kim Luân Pháp Vương. Gợi tánh tò mò Dương Qua liền giở khinh công hướng theo tiếng vo vo chạy tới. Trong nháy mắt chàng đã đến trước Ngọc Hư động ở sau Trùng dương Cung. Cũng đúng lúc Dương Qua chạy gần tới trận chiến, thì cơ thể của Tiểu Long Nữ đang bị hại "Bách xuyên hội hải" phái Toàn Chân và đòn đánh dồn của bọn Kim Luân Pháp Vương. Trước một thân hình liễu yếu như Tiểu Long Nữ, mà phải chiến đấu hơn ba trận ác liệt liên tiếp, với hàng trăm đạo sĩ của năm sáu cao thủ. Rồi đến bây giờ chín tay cao thủ, của hai phái võ lừng danh hợp lại đánh hai đòn ác độc vào nàng thì còn gì tính mạng! Nếu Dương Qua tới sớm một tý là có thể cứu được cái nguy này. Nhưng thiên di bất trắc, thế sự éo le, nên mọi việc đâu có thể được như ý muốn của con người? Mọi sự bi quan, ly tán, họa phước, vinh nhục ở dời, cũng chỉ vì một tý sai lạc, chậm trễ gây nên.
Tiểu long Nữ nghe đến chuyện Quách Phù chặt tay chàng, cơn ghen tức thù hận nổi lên làm nàng nghẹn thở, quên mất nàng đang bị trọng thương, mạng sống trong hấp hối. Máu nóng đang sôi lên, Dương Qua nói:
Cô! sau khi tôi mất một cánh tay chắc cô phải thương yêu tôi hơn xưa vì cánh tay này mà cô hết nghi ngờ tôi yêu Quách Phù chứ?
Tất cả tình thương yêu trìu mến đều bộc lộ ra trong đôi mắt ngấn lệ của Tiểu Long Nữ. Với nụ cười bẽn lẽn không trả lời nàng đã chứng tỏ lòng cầu mong trước khi nàng nhắm mắt được thấy Dương Qua một lần cuối. Bây giờ đã toại nguyện nên nàng không mong muốn gì hơn nữa. Lúc này chỉ thấy bốn mắt hai người nhìn nhau, đôi tim hoà nhịp. Tuy cường địch đang chực chờ xung quanh nhưng Dương Qua và Tiểu Long Nữ đều không hề lưu ý tới.
Toàn Chân ngũ tử thấy Dương Qua bỗng nhiên xuất hiện biết việc này thêm phần nan giải. Khưu Xứ Cơ quá gai mắt liền lớn tiếng:
- Trùng Dương cung là nơi tĩnh tu của chúng tôi, hôm nay các vị tới đây nhiễu loạn để làm gì?
Vương Xứ Nhất cũng quá giận dữ liền nói tiếp:
- Long cô nương! Cổ mộ phái cùng Toàn Chân giáo có xích mích nhau thì đôi bên tự giải quyết được rồi sao cô lại rủ bao nhiêu người Hồ cùng lũ tà ma ngoại đạo tới đây giết hại bao nhiêu đồ đệ của chúng tôi?
Tiểu Long Nữ lúc này đâu màng nghe những lời quở trách nhưng dù có nghe nàng cũng không còn sức để đôi co với họ nữa.
Bọn đệ tử Toàn Chân thấy Tiểu Long Nữ cố ý hạ sát Doãn Chí Bình nên xem nàng như thù địch nhưng lúc hỗn loạn này ai đâu có biết được sự thực mỉa mai cay đắng giữa nàng và Doãn Chí Bình.
Dương Qua vẫn điềm nhiên nhỏ nhẹ hỏi nàng:
- Cô! mình trở về Cổ mộ nhé! Mặc cho họ muốn nói gì kệ họ.
Tiểu long Nữ khe khẽ hỏi:
- Cánh tay anh còn đau không?
Dương Qua mỉm cười nói:
- Đã lành hẳn rồi!
Tiểu Long Nữ lại hỏi:
- Chất độc tình hoa trên mình anh còn tái phát nữa không?
Dương Qua hơi lo sợ đáp:
- Thỉnh thoảng cũng tái phát vài lần nhưng không đau đớn mấy.
Triệu Chí Kính lúc bị Tiểu Long Nữ đâm trọng thương mãi núp phía sau động nhưng chưa dám ló mặt ra. Vì tiếp đó hắn thấy năm vị đạo trưởng Toàn Chân đã khai quan nên thầm lo:
- Nếu mình ra mặt các vị đạo trưởng xét hỏi thì chức trưởng giáo sẽ mất mà thân còn phải chịu nghiêm hình. Nhưng thế cuộc đã đến nước này mình không thể để yên được chỉ còn cách gây thêm xáo trộn thị phi để năm vị đạo trưởng khó phân phải trái thì mình có dịp thủ thắng. Nếu có thể mình mượn tay bọn Kim Luân Pháp Vương trừ luôn Toàn Chân ngũ tử cũng được. Chỉ cực nhọc một lần mà mình sung sướng suốt đời. Hay hơn nữa thằng Dương Qua bây giờ chỉ còn một cánh tay, mà nó còn lo cho Tiểu long Nữ, thế này lúc khốn đốn lắm là mình gặp dịp may rồi.
Triệu Chí Kính thầm tính xong, vội bước tới mặt Dương Qua lớn tiếng:
- Tên phản nghịch Dương Qua! Hai vị tổ sư đang hỏi mi, sao không quỳ xuống tạ lỗi, mà còn ngạo mạn như vậy?
Dương Qua nhìn lại, ánh mắt của hắn chứa đầy vẻ căm giận, lòng thầm nghĩ:
- Lũ đạo sĩ bây đã đánh cô ta trọng thương, hôm nay tạm gác lại, có dịp khác sẽ tính sau.
Chàng không thèm trả lời, chỉ đỡ Tiểu long Nữ đứng dậy, cất bước đi. Triệu Chí Kính nhìn Trịnh Quan, hô lớn:
- áp vô! Đừng để nó thoát!
Triệu Chí Kính và Trịnh Quan cùng nhau tung kiếm ra một lượt đâm thẳng vào vai mặt Dương Qua. Triệu Chí Kính là một cao thủ có hạng trong hàng đệ tử đời thứ ba của Toàn Chân giáo. Thân thể hắn tuy bị ba nhát kiếm của Tiểu long Nữ đâm nhưng thương thế không đau mấy. Lúc này Triệu Chí Kính thấy Dương Qua không thể đánh đòn trả được, hắn có ý hạ thủ Dương Qua trong tức khắc, nên đánh đòn ác độc vô cùng. Đòn này chính là kiếm pháp của Vương trùng Dương, người đã được tôn là võ công đệ nhất trong thiên hạ khi xưa truyền lại. Khưu xứ Cơ tuy giận Dương Qua về tánh kiêu căng, nhưng nhớ lại năm xưa Quách Tỉnh đã có lời ký thác. Hơn nữa Dương Khang là đệ tử của lão, nên vội quát lớn:
- Triệu Chí Kính, hãy nới tay!
Xa xa có tiếng Mã quang Tổ quát lên:
- Ê! Triệu Chí Kính không hổ ngươi sao? Mi lại đâm cánh tay cụt của người ta?
Vì Mã Quang Tổ đã quen với Dương Qua và Tiểu long Nữ, nên lúc thấy hai người đang lâm nguy mà bọn đồ đệ Toàn Chân muốn ám hại nên gã muốn ra tay cứu, mà khốn nỗi chưa tới kịp.
Bỗng thấy một luồng xám tro thoáng qua, toàn thân mập phệ của Trịnh Quan bay bổng, miệng rú lên một tiếng như heo bị thọc huyết. Nghe ầm một tiếng hắn rớt thẳng xuống trên đầu Ni ma Tinh. Ni ma Tinh không để ý, nên gặp phải thân hình mập phệ ấy giáng xuống làm hỏng cây gậy thay chân nên lăn nhào xuống đất. Vai lão vừa chạm xuống đất, lập tức xoay mình lại, đưa gậy đập vào lưng Trịnh Quan. Trịnh Quan bị tiếp mấy đòn ngất xỉu luôn. Còn Dương Qua chỉ dùng một chân mặt đạp lên thanh kiếm của Triệu Chí Kính, mà Triệu Chí Kính dùng hết sức lực nép thanh kiếm lại nhưng vẫn không chút nhúc nhích được. Biến cố này xảy ra trong chớp nhoáng. Hạng võ công tầm thường không thể biết Dương Qua dùng cách nào đỡ đòn lợi hại của bọn Chí Kính quá dễ dàng như vậy. Chỉ có Kim Luân Pháp Vương, Tiêu Tương Tử, Doãn Khắc Tây và Toàn Chân ngũ tử mới thấy được.
Lúc đôi kiếm bọn Chí Kính đâm tới tay áo bên mặt Dương Qua thoáng phất lên một luồng sức mạnh tống ra, cái thân nặng hơn hai trăm cân của Trịnh Quan bị vứt bổng lên còn Triệu chí Kính thấy thế quá nguy, liền xử thế "Thiên cân truỵ" nên liểng xiểng. Cũng vì thế trường kiếm của hắn bị hạ xuống. Dương qua liền đưa chân đạp mạnh trường kiếm ấy dưới đất.
Lúc Dương Qua luyện kiếm giữa thác lũ, sức nước mạnh như thế chưa đẩy chàng ngã thì đủ thấy rõ công lực của đôi chân chàng vững đến mức nào rồi. Bây giờ một chân đạp lên thanh kiếm, thì Triệu Chí Kính dẫu vận hết sức cũng không thể nào kéo nổi!
Dương Qua lạnh lùng nói:
- Triệu đạo trưởng! Ngày xưa lúc gặp Quách đại hiệp ông đã bảo tôi không phải là học trò của ông, sao hôm nay lại nhắc việc ấy nữa? Thôi tôi nể vì ngày xưa đã gọi mấy tiếng sư phụ, nên tha cho ông đi đó!
Chàng vừa nói xong bàn chân không chút cử động nhưng nội công đã thu lại không đè mạnh thanh kiếm nữa. Triệu chí Kính cảm thấy thanh kiếm nhẹ đi vội giật mạnh một cái. Nghe "bịch", một tiếng, cán kiếm thôi mạnh vào ngực Triệu Chí Kính. Hắn ngã ngửa xuống đất, lồng ngực đau nhói lên, hộc ra mấy bụm máu tươi rồi ngất xỉu. Thương tích này do Triệu Chí Kính quá tức giận mà gây nên. Vương Xứ Nhất, Lưu Xứ Huyền đều tuốt kiếm ra khỏi vỏ, tả hữu tấn công Dương Qua. Bỗng nhiên có một bóng người phía Tây xông vào. Chỉ nghe keng một tiếng, hai thanh kiếm tung lên không. Người xông vào thình lình chính là Ni ma Tinh đã bị Trịnh Quan đụng té nhào lúc nãy, nên lão giận đánh Trịnh Quan ngất xỉu mà chưa hả dạ. Bây giờ lão tìm ra căn nguyên tại Dương Qua gây nên, liền chống gậy nhảy tới. Lão đánh thẳng thiết xà trượng xuống đầu Dương Qua. Dương Qua phật mạnh tay áo lên, luồng sức mạnh làm thiết xà trượng Ni Ma Tinh tung ngược lại, đụng vào hai thanh kiếm của Vương Xứ Nhất và Lưu Xứ Huyền bay phắt ra. Bây giờ toàn thân Tiểu Long Nữ liểng xiểng dựa vào mình Dương Qua vì nàng bị vết thương công phạt, sức lực yếu hẳn.
Dương Qua thấy võ công Ni ma Tinh hơn hẳn bọn Triệu Chí Kính nên không dám dùng cánh tay áo chống cự với thiết trượng của lão. Dương Qua thu tay áo về, quấn vào bụng của Tiểu Long Nữ, để nàng dựa vào hông. Chàng vội rút phăng thanh "huyền thiết trọng kiếm" đeo bên hông trái, thuận tay vung ra. Nghe phập một tiếng, bàn tay của Ni Ma Tinh bị tét ra, liền thấy một bóng đen bay vút lên không. Lúc cấp bách, Dương Qua vội dùng thử trọng kiếm Độc cô Cầu bại. Chàng không ngờ một tay, dùng trọng kiếm lại có một sức mạnh đánh bay được thiết trượng nặng hơn bốn mươi cân của đối phương, bay cao hơn ba mươi trượng, nên chàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Ni ma Tinh tê liệt nửa thân người, cánh tay mặt bị chấn động đến mết cả cảm giác. Nhưng cơn giận lão như lửa đốt, lão gầm lên một tiếng, tay trái tung cây gậy sắt cao hơn một trượng, giáng xuống đầu Dương Qua. Dương Qua đưa kiếm lên đỡ, thầm nghĩ:
- Cường lực trên kiếm mình đã thử rồi, vậy lần nầy thử nhu lực xem.
Định ý xong, chàng thúc nhẹ trọng kiếm tới, tức thì gậy sắt dính chặt vào mũi trọng kiếm. Bấy giờ Dương Qua chỉ vận nội lực tung ra, Ni ma Tinh ắt phải ném xa hơn mười trượng, và nếu lọt qua vách núi, lão chắc nát thịt tan xương. Lúc nầy Dương Qua thấy Tiểu Long Nữ bị trọng thương như vậy, lòng chứa đầy oán hận, thấy mọi người trước mắt đều là kẻ thù cả, nên ra tay không chút dung tình. Dương Qua khinh công hạ thủ, nhưng thoáng thấy thân hình Ni ma tinh dính bổng theo gậy sắt, mà không có đôi chân, bất giác nhớ đến cánh tay cụt của chàng, lòng cảm xúc thương người đồng cảnh ngộ, tự nhiên tay không bỗng giật mạnh xuống đất. Cây gậy sắt bị gằn mạnh cắm thắng xuống đất, kéo Ni ma Tinh xuống, bụi bay tung lên. Ni ma Tinh nắm chặt gậy sắt, toan dùng sức nhổ lên, nhưng tay mặt không còn cử động được, cơn đau nhức nhối khắp mình. Dương Qua nói:
- Hôm nay tôi tha mạng cho ông, thì ông còn mặt mũi nào ở lại dất Trung Nguyên này nữa?
Mặt Ni ma Tinh xám ngắt như đám tro tàn, miệng không nói được lời. Tiêu tương Tử, Doãn khắc Tây thấy việc bất ngờ như vậy, đều thấy rõ công lực của Dương Qua đã tiến quá nhiều. Nhưng họ còn cho Dương Qua dù sức lực mạnh cũng chi còn một tay, mà thắng được Ni ma Tinh đã cụt mất hai chân thì cũng chưa có gì kinh sợ. Doãn Khắc Tây bước tới, đưa tay nhổ gậy sắt cho Ni ma Tinh. Ni ma Tinh được dịp vội chộp lấy gậy chống đi nhưng nữa thân mình bị tê liệt, vừa nhảy đi một bước lại ngã quy xuống. Tiêu tương Tử là người có tánh ganh tị chỉ cầu cho kẻ khác bị rủi ro, bất kể bạn hay thù, nên hắn thấy Ni ma Tinh bị thất bại, đã thầm nghĩ:
- Võ công của thằng già Thiên Trúc vốn tương đương với mình, xưa nay không phục ai, bây giờ lão ta phải tiêu đời rồi. Bây giờ trước mặt các cao thủ, mình thắng được Dương Qua trước, thật một cơ hội lập danh oai.
Nghĩ như thế, Tiêu Tương Tử nhảy tới trước mặt Dương Qua, quát lớn:
- Tiểu tử Dương Qua, mi đã bao lần phá hoại đại sự của Vương gia. Hãy mau theo ta để nạp mình!
Dương Qua thầm lo:
- Cô ta bị trọng thương, cần phải chữa trị sớm nhưng khổ nỗi trước mặt cường địch quá nhiều, nếu ta không đánh lui họ hết thì làm sao có thể cứu chữa được? Sợ còn phải thiệt mạng nữa.
Chàng khẽ hỏi Tiểu Long Nữ:
- Cô! cô thấy đau lắm không?
Tiểu Long Nữ cảm động đáp:
- Hơi đau thôi! Không hề gì, anh đừng ngại.
Dương Qua quắc mắt nhìn Tiêu Tương Tử, nói:
- Xin người ra tay trước!
Tiêu Tương Tử ngạo nghễ cười nói:
- Mi chỉ còn một tay, nếu ta dùng hai tay đánh hạ mi, thì thật bất công quá.
Tương Tử đút tay trái vào dây lưng, tay phải múa côn "khốc tăng" nói:
- Ta chỉ cần một tay đánh mi có chết cũng không oán hờn gì nữa nhé!
Lúc này Dương Qua chỉ cần đánh gấp để chấm dứt chiến trận, nên không muốn nói dài dòng nữa. Dương Qua thấy Tiêu tương Tử khinh thường, liền đâm thẳng Huyền thiết kiếm vào bụng Tiêu Tương Tử. Mũi kiếm còn cách xa lão chừng hai thước. Tiêu tương Tử thấy thanh kiếm kịch cỡm, đen thui, như một thanh gỗ mun, nên khinh khỉnh nói:
- Thanh gỗ cháy này mi nhặt ở đâu vậy?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Điêu Hiệp Lữ.