Chương 1 : Truy sát đến tận cùng


Một thiếu niên đang chật vật từng bước vội vã chạy trong rừng, theo đó là một thiếu nữ có vẻ nhiều tuổi hơn một chút cũng đang chật vật ở phía sau.

Bầu trời cao vời vợi,
Mặc kệ sự đời nhiều gian truân.

Quần áo có chút xốc xếch, từng vết cào cây cối cứa vào da thịt. Có những vết đã sớm khô một màu đỏ sậm màu máu. Người thiếu nữ chiếc váy hoa, bây giờ không còn là váy nữa tựa như một khất cái rách rưới quần áo, miệng thở hồng hộc dưới tán cây trong rừng.

Tiếng những loài bé nhỏ buối sáng đã không còn nghe thấy nữa, thay vào đó là tiếng gầm, gào, quạt cánh, sột soạt … của bầy dã thú đang lởn vởn trong rừng. Xa xa là tiếng âm thanh người quát tháo.

Mỗi lần nghe đế là cả hai người đều không khỏi rùng mình.

Lần này có chút không ổn


Tỷ người làm sao, ta mang ngươi đi .. nhanh nhanh không kịp nữa rồi
Thiếu niên đang không ngừng thúc giục thiếu nữ một mặt tái nhợt sự tình.

Một con Hắc Báo từ xa đến đang giương nanh múa vuốt chuẩn bị nhào đến vồ lấy hai người trẻ tuổi. Dường như nó là một mãnh thú vô cùng ma mãnh vẫn còn chần chừ điều gì đó.

Chợt đôi mắt nó đỏ lên, một tiếng gào lớn. Từ phía xa xa tiếng sột soạt, gào rú đang đến gần.

Thiếu niên có chút bấn loạn vội giục to
Tỷ ngươi lên ta mang đi, Hắc Báo yêu thú đang gọi đồng bọn rồi … sớm một chút không chúng ta sẽ phải làm mồi cho bọn chúng


Nhưng thiếu nữ lại lắc đầu một lần nữa, miệng vẫn mỉm cười. Vương tay lấy chiếc dây chuyền của mình đặt trên tay hăn, bóp đôi tay hắn cầm nó lại . Sau đó, nàng dùng hết sức lực cuối cùng một cước khiến hắn văng ra xa gần đó.


Thiên đệ ngươi muốn không có lỗi với tỷ, phải hứa sống thật tốt ..


Sau đó rút trong giấu áo một con dao đưa lên cổ mình. Soạt một phát.



Hắn sững sờ, không tin vào những chuyện vừa xảy ra.

Máu từ thiếu nữ tràn ra mang một mùi máu. Hắc báo lúc này không chần chừ nữa nó lao vào người của thiếu nữ
Ngoạm
. Những con khác cũng như thế tiến đến đến.

Đồng thời lúc đó, từ phía xa một đoàn tu luyện giả người xông đến, một người hồng sắc áo bào bắt đầu quát to.


TRUY CHO TA ! một người cũng không để thoát ! ! !


Đoàn tu luyện giả, đao kiếm còn dính đầy máu tương hồng sắc xông đến.

Hắn lúc này mắt đỏ như máu, bàn tay riết chặt chiếc dây chuyền. Quay người hướng về sâm lâm chạy.

Không ai biết lúc này hắn đang nghĩ gì, tựa thiếu sống một dạng.

Cạnh đó hai dòng nước mắt đã rơi từ khi nào, miệng mỉm cười khẽ
Thiên, ta yêu …



Ngoạm


Hồng bào tu giả điên lên quát tháo
lũ súc sinh chết tiệt dám cản đường ta


Kiếm bắt đầu đâm vào đầu một con Hắc Báo
Giết hết lũ súc sinh này, TRUY CHO TA



Mau đuổi theo cùng ta giết cái kia thằng nhóc


Hắn vẫn cứ chạy, cứ chạy, mặc niệm có lẽ là một chữ sống. Y phục đã xé toan, vết cào đã càng sâu hơn. Nhưng sao dường như hắn chẳng cảm thấy đau.

Dòng nước mắt vẫn cứ tràn ra. Chạy đến khi hắn không còn một hơi sức nào nữa đôi mắt trĩu nặng bắt đầu khép lại ngã phịch rơi xuống đất.

Không biết rằng kia phụ cận đám người tu luyện giả, dẫn đầu hồng bào trung niên đã bắt đầu hốt hoảng, sợ sệt không ngừng.

Bon họ tiếng vào cái này một màu khác đất đai, cây cối có vẻ quỷ dị âm u. Có người bắt đầu hoang mạng nhưng không dám trái lời của hồng bào trung niên kia.


Là cấm địa thượng cổ …
hồng bào trung niên bắt đầu mặc kệ ai sự tình bắt đầu đạp lên, xô đẩy nhau kéo khỏi ra cận rừng. Chạy và chạy, trên lưng hắn một vết cào sâu đến xương, một màu đen chất lỏng còn dính trên đó. Hắn đã thấy một sinh vật màu đen chộp đến hắn, đem người của hắn ném đến trước rồi quay người bỏ chạy nhưng vẫn bị chúng nó cào đến trúng.

Bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, một lần ngang qua như một đạo tàn ảnh cướp lấy sinh mạng con người.

Lúc đầu cả đoàn chỉ nghe sộp sộp, gập gập tựa tiếng cây cối bị bẻ gãy. Sau đó mỗi phút trôi qua đạo tàn ảnh ấy xuất hiện càng nhiều tiếng la, hét lớn vang lên , lúc này không phải một nữa mà nhiều đạo tiến đến.

Gần năm mươi người sớm chốc còn lại chưa còn phân nửa. Thế là họ mới nhận ra hiện thực, chợt nhớ ra tông môn cấm kỵ

Đoàn người không còn loạn tay công kích nữa mà bắt đầu nhìn nhau sợ hãi. Trong đầu chỉ có một từ chạy

Đoàn người truy sát còn lại mỗi mình hắn hồng bào trung niên mặc sẹo, cùng một gã khác một cánh tay đã mất, trên chân còn có một vết cào sâu.


Ngươi định báo cáo thế nào đây
cái kia không còn tay người hỏi


Vậy theo ngươi thì như thế nào cả đoàn tu vi ngươi cao nhất cũng là đoạn một tay, người chết chỉ còn hai người chúng ta, ngươi nghĩ tiểu tử kia còn sống



Cũng phải ! Người kia gật đầu


Sau đó cả hai chậm rãi mất hút ngoài mảnh rừng.

Ngược về phía bắc, thập đại vạn sơn, một ngôi chùa cũ rách nát hoang tan. Bỗng dưng không khí có chút lạ thường.

Phía sau một mảnh phật quang ánh sáng. Một đóa hoa cạnh một dòng suối nhỏ đang chợt nở, một cái cây người phụ cận suốt năm tháng vẫn còn đó.

Rêu đã phủ xanh trên tảng đá hắn ngồi nhưng chưa từng mọc đến chạm vào một cái góc áo của hắn.

Đóa một màu liên hoa đã nở tựa bao giờ, lại phát ra nhiều màu quang mang ánh sáng.

Tựa chân chính ăn mày bang chủ một dạng đang tọa thiền, tóc đên đen trắng không phân biệt tựa che đến nửa khuôn mặt ấy, đôi mắt lại bắt đầu mở ra.

Nhân duyên
một câu.

Sau đó phạch phạch phủi đi bụi bám trên y phục, tay ngắt đóa sen kia, lôi thôi vài thứ. Nhìn một chút cái đóa hoa kia tựa thoát khổ ải.

Ra khỏi kia cái hoang rừng trong núi. Miệng còn có chút mỉm cười, tiến đến ..

Trong đại điện hư ảnh thần khí, một đôi binh giáp không ngưng qua lại tuần tra. Kẻ quỳ người gối trước đại điện. Cảnh tượng hết sức đọa người

Trong đại điện cái kia chí tôn thần, có chút nhíu mày. Tâm nghi vấn
quái lạ
không thôi. Sau lại nhắm mắt tiếp tục.

Một nơi khác

Khí tức lạnh lẽo, có chút âm ngu. Cây cối một màu tử sắc, bầu trời cũng không ngoại lệ.

Gia tộc cái kia cường giả một vị đổi hết thọ nguyên chạm đến một tia luân hồi năng lượng.

Trước lúc kết thúc, luôn một miệng kêu lên
Thần Ma xuất thế, đoạt cơ duyên, tìm hắn


……………………………………………………………………………………………………………………………………………

Tỉnh đến âm thanh vang lên, tâm trí có chút mơ màng. Hắn không biết tựa bao giờ hắn ngất đi mất đi tri giác.


Sống

Ta nhất định sống …
Là điều duy nhất còn sót lại trước khi hắn tỉnh dậy nơi này

Hắn bắt đầu thở dài, xoay người lẩm bẩm
Địa ngục tính ra cũng không quá tệ, ít nhất ta được gặp lại được Tuyết nhi


Quay đầu không thấy lối đi chỉ toàn là tường đá một dạng

Hắn bắt đầu uể ải bước đến cái kia đại điện trung tâm, dọc con đường đá chưa đầy trăm mét này. Hai bên chính là dung nham nóng đỏ rực sôi sục, không ngừng trào lên chảy ra xung quanh


Ục ục ục ục


Tiếng bong bóng nổ
Tạch tạch
khiến hắn sởn da gà không thôi. Tựa người còn sống thái độ

Hắn lại thở phào
phù ….tuy nhiên ta đã chết rồi lấy chuyện gì mà sợ nữa đây



Ầm!
một tiếng Giữa đại điện bức tượng đá một màu đen kia bỗng nhiên nức đến, một đạo hư ảnh kim quang mang vọt ra giọng vô cùng khinh bỉ


Ha ha ha để mạng lại cho ta !


P/S: Viết nhiều mà không chú tâm chi bằng viết chú tâm dù không được nhiều.
 
1 bộ truyện hay về binh đoàn , tác trâu, mời các bạn nhập hố Siêu Thần Cơ Giới Quân Đoàn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thần Ma Đế Tôn.