CHƯƠNG 2: CỬU ĐẾ
Đây là đâu? Ta chưa chết sao? –Dương Thiên nhìn một mảnh không gian lạ lẫm, mờ mịt mà hư vô trước mắt.
Bỗng nhiên cảnh vật thay đổi, Dương Thiên xuất hiện ở một nơi đầy dẫy những sinh vật thiên kỳ bách quái. Toàn thân đen kịt, dáng vóc nửa giống người lại nửa giống thú,kích thước to nhỏ không giống nhau, toàn thân bao bọc bởi lớp sương đen, móng vuốt răng nanh sắc nhọn, đôi mắt đỏ ngầu mang theo khát máu cuồng sát. Số lượng của chúng thì vô số nhiều không đếm hết.
Dương Thiên có thể cảm giác chúng rất mạnh, chỉ cần đưa tay đập nhẹ hắn sẽ bẹp dị như một con gián mà thôi. Phía xa càng có nhiều
con
có khí tức mạnh mẽ hơn nữa. Dương Thiên đưa mắt nhìn ra xa hơn, có những chấn động mạnh mẽ đang hấp dẫn hắn.
Cảnh vật như vụt qua, trước mắt Dương Thiên xuất hiện một cảnh tượng kinh thế hãi tục. Xa xa có gần trăm
con
quái vật vô cùng to lớn, đặc biệt là hơn hai mươi con trước nhất. Chúng toàn thân to lớn, cơ thể rắn chắc, tứ chi hữu lực, móng vuốt sắc bén. Khí tức chúng mạnh mẽ mười phần nhưng lại đang thảm vô cùng. Đang chiến đấu với chúng là chín
người
.
Thật sự thì Dương Thiên cũng không dám tin tưởng đó là người, họ quá mạnh mẽ. Chỉ thấy 9 người họ đạp không mà đứng trong tay cầm vũ khí đang cùng quần thú chém giết.
Đầu tiên Dương Thiên chú ý đến một người thanh niên, thoạt nhìn hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mái tóc dài màu đen, khoác tử y, tay cầm trường thương. Toàn thân toát ra một loại bá đạo, bễ nghễ thiên hạ. Mỗi thương vung ra khí phá thương khung. Một mình thanh niên đấu với ba con quái vật vẫn chiếm thượng phong. Thương thương uy vũ bất phàm, ba con quái vật vô cùng chật vật nhưng vẫn chưa thể thất bại ngay. Bên ngoài thỉnh thoảng lại có quái vật nhỏ hơn công kích quấy nhiều làm áp lực ba con quái vật nhỏ đi.
Tiếp đó, Dương Thiên để ý đến một trung niên nam tử,mặc kim bào thêu hắc long ,cả người khí thế trầm ổn, trước mặt lơ lửng một cái ấn hình rồng tinh mỹ nhìn không rõ chất liệu. Long ân toát ra khí thế mạnh mẽ, trung niên nam tử hai tay liên tục kết ấn tạo ra đủ loại chiêu thức bức lui ba con quái thú trước mặt mình.
Người thứ ba mà Dương Thiên chú ý đến là một mỹ phụ, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt hớp hồn có sức sát thương vô cùng, thân hình nóng bỏng, chỗ lồi chỗ lõm thêm vào cử chỉ mị hoặc có thể điên đảo chúng sinh. Tay cầm một chiếc quạt lông vủ tỏa ra sức nóng kinh khủng, lấy sức một mình có thể chống lại ba tên quái vật, tuy không thể chiến thắng nhưng hòa là không có vấn đề.
Thứ tư là một thanh niên áo đen tay cầm trường kiếm, cả người toát ra sự sắc bén như có thể đam thủng thương thiên. Trường kiếm màu đen mỗi lần chém ra có thể đứt gãy núi sông, kiếm khí tụ mà không tán. Những vết thương mà hắn gây ra cho ba tên quái vật khiến chung đau đơn vô cùng, mất máu không ngừng khiến chúng tấn công đáp lại vô cùng mạnh mẽ.
Thứ năm là một đại hán râu quai nón cao lớn, uy mãnh. Tay cầm song phủ đánh cho đối thủ liên tục phòng thủ. Mỗi lần đại hán tấn công tạo ra sóng chấn động làm mặt đất rung chuyển, không ít quái vật nhỏ hơn bị chấn động hộc máu không ngừng
Thứ sáu là một thanh niên áo xanh, Dương Thiên nhìn có vẻ không giống người nhất. Gương mặt ngọc thụ lâm phong hấp dẫn thiếu nữ lại có chút lạnh lùng tà khí, đặc biệt là trên trán có hai sừng nhỏ yêu dị. Hai tay hóa trảo có móng vuốt sắc nhọn tỏa ánh sáng xanh lục mang theo kịch độc khiến quái thú bảy phần kiêng kỵ. Xung quanh có không ít xác chết quái thủ nhỏ hơn bị độc chết, xem ra một thân độc công không hề đơn giản
Ngườithứ bảy là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, mái tóc màu xanh lá bồng bềnh trong gió, gương mặt tinh mỹ, mặc một chiếc váy màu lục, toàn thân tỏa ra một loại khí tức thánh khiết, không ai dám khinh nhờn. Đặc biệt làm cho Dương Thiên bất ngờ là thiếu nữ xinh đẹp gần như hoàn mỹ này lại có một đôi tại nhọn như yêu tinh trong cổ tích. Trong tay thiếu nữ cầm một cây mộc cung, nhìn như hết sức đơn giản nhưng mỗi lần nàng phóng ra một mũi tên lại vô cùng uy lực, đầy lùi quái thú. Sắc mặt nàng tái nhợt khiến lòng người vô hạn thương xót.
Thứ tám là một lão giả đầu tóc bạc trắng tay cầm một lá cờ nhỏ xung quanh có rất nhiều lá cờ nhỏ hơn tạo thành một thứ gì đó hết sức mạnh mẽ. Khi quái thù tới gần ngay lập tức sẽ bị một loại lực lượng nào đó tấn công, khiến chúng thú không dám khinh thường.
Cuối cùng là một thiếu nữ vô cùng đáng yêu, thân khoác hồng y tay cầm hồng lăng tấn công quái thú. Nhìn nàng chiến đấu Dương Thiên có cảm giác như nàng đang múa, một vũ điệu có thể say đắm thiên hạ khiến lòng người ngẩn ngơ.
Chiến đấu vô cùng mạnh mẽ nhưng lại không ảnh hưởng chút nào tới Dương Thiên làm hắn có chút bất ngờ.
Cuộc chiến diễn ra vô cùng ác liệt, không ngừng có những quái thủ bị thương thậm chí có quái thú bị chín người chém chết, nhưng dưới nhân số áp đảo cùng công kích liều mạng của quái thú, chín vị cường giả liên tục bị bức lui. Chiến đấu càng lâu, thế bại càng rõ rệt hơn, có vẻ như sức lực đang tiêu hao không ngớt. Có lần thiếu nữ hồng y bị một con quái thú liều mạng bị thương công kích vô cùng nguy hiểm, may mắn được thanh niên tử y xông tới trợ giúp, tuy nhiên vẫn bị thương không nhẹ. Tình hình ngày càng nguy hiểm
Chín vị cường giả không nhưng yếu thế nhưng họ chưa từng lùi bước, không nhưng chiến đấu không ngừng bị thương. Nhìn họ Dương Thiên cảm giác được, họ đang bảo vệ một thứ gì đó vô cùng quan trọng, quan trọng hơn cả sinh mạng của họ. Nhìn chín người không ngừng bị thương, Dương Thiên cũng muốn chiến đấu, dù chỉ là một chút sức lực nhỏ nhoi.
-Ngươi …muốn được… như họ không?
Ngay lúc này, một thanh âm kỳ lạ vang lên, ngôn ngữ trúc trắc như rất lâu chưa nói, cũng rất lạ nhưng không hiểu sao Dương Thiên vẫn hiểu ý nghĩa của nó.
1 bộ truyện hay về binh đoàn , tác trâu, mời các bạn nhập hố Siêu Thần Cơ Giới Quân Đoàn