Chương 1 : Trở về quá khứ


Năm 2019, một thanh niên đang ngồi trong quán nét với vẻ mặt nhăn nhó:


Trời địu, 3 mảnh trang phục hiếm ghép vào được quả amumu quà trả lại.Không biết Riot có muốn thu mua lại không


Các bạn đang hỏi hắn là ai ư? Hắn chỉ là một sinh viên năm 2 bình thường đến không thể bình thường hơn. Không việc làm thêm không tiền không bạn gái,đúng chuẩn thanh niên 3 không.


Haizz, chắc hôm nay ra đường không xem lịch rồi,về thôi đói bụng quá
Nghĩ vậy hắn đi một mạch về nhà với cái bụng đói đang gào thét.
Đừng hiểu làm là tên này ngồi nét tới mức hết tiền ăn nha. Thực tế là hắn chỉ đơn giản không muốn ăn ngoài thôi.Hắn ghét cái cảm giác đó cái cảm giác xung quanh vô vàn người mà không có lấy một ai để trò chuyện. Rất may là hắn chưa đến nỗi như Joker phát điên tâm thần bất ổn đi trả thù đời.


8:00 tối,Người anh cùng phòng của hắn vẫn chưa về.Ping một cái,điện thoại của hắn vang lên cùng dòng tin nhắn:
tối ăn cơm trước nhá anh đi nhậu rồi
Trời ạ thôi chịu khó ra quán ăn vậy.Nghĩ vậy hắn chạy ngay ra ngoài:

-Cho một cơm gà chị ơi

-ok vào đi em

Trên thực tế thì không phải hôm nào cũng có tiền ăn cơm gà như thế này. Chỉ là tự nhiên trống trải hắn lại nhớ về ông bà mình thôi.Đừng hiểu nhầm nhá,ông bà của hắn vẫn còn sống nguyên ở quê.Ông bà nuôi hắn từ lúc hắn còn bé tí mà theo lời mẹ nói thì lúc đó vừa mới cai sữa mẹ xong thì mẹ gửi về quê cho ông bà nuôi.
Cứ mỗi năm đến hè hắn lại lên Quảng Ninh chơi với bố mẹ xong lại về với ông bà thôi.Không ít lần mẹ hắn đã bảo hắn chuyển ra đấy nhưng hắn đều từ chối. Một phần là vì không muốn xa bạn bè,phần còn lại là vì muốn gần ông bà hơn.

Đang ăn hắn chợt nhớ lại những chuyện cũ: cái cảnh hắn vượt vườn mây toàn gai để sang nhà con Ngân chơi bài, cảnh hắn tắm ao nghịch nước nhà thằng Linh thằng Đạt rồi về bị ăn đòn tét đít,...thậm chí là cả những thứ hắn chưa thấy như bà hắn đau chân, đau tới buốt giá mà hắn vẫn thản nhiên đi chơi, cảnh ông hắn ốm tới mức cô thắm hàng xóm cũng biết mà hắn lại không biết gì vẫn thản nhiên đi đá bóng...

Vân vân và mây mây,rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy đều hiện ra như một tước phim tua nhanh vậy.Nó đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.Có cảm giác như ai đó vừa bóp nhẹ vào trái tim hắn vậy

Và hắn khóc.À mà không,không thể gọi là khóc được bởi vì nó cũng trôi qua như những cảm xúc vừa nãy.Đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.

Đột nhiên hắn gọi điện thoại:
-Alo anh Thể ạ,em Dũng đây.Dũng nào á,Dũng cháu nhà ông Truy ấy.Ngày mai anh cho em một ghế về Thái Bình nhá.
Vâng đón em ở chỗ cũ ấy.Vâng vâng, rồi em chào anh.

-Alo ông ạ.Vâng mai con về quê nhá.Có chuyện gì á. Có gì đâu con được nghỉ 3 ngày nên con về ý mà.Vậy thôi nhá con chào ông.

Ăn xong rồi,về ngủ thôi mai còn đi nữa. Nghĩ vậy, hắn trả tiền rồi đi một mạch về thẳng phòng trọ luôn.Nhưng thật đáng tiếc là thông báo bộ
The gamer hệ thống
có chương mới làm hắn lại phải dậy xem.


Haizz,ước gì mình được như anh ấy.Có cơ hội làm lại mà còn được khuyến mại cả quả

bàn tay vàng trong làng bốc họ

:hệ thống
.Hắn cũng thích bộ
Kamen Rider chi ta là bất tử điểu
nhưng thật không may là ông tác ổng ngưng rồi.


Trời ăn mỗi chương một ngày chắc ngán quá,à mà khi nào SKT đánh nhể. 3/11 à,cũng sắp tới rồi. Thôi dẹp,đi ngủ đã không sáng mai ngủ quên không về được thì toi.


Thế nhưng vừa từ từ chìm vào giấc nồng hắn vừa nghĩ :
Giá mình là bọn họ, giá mình được như bọn họ,...
Và đoàng một cái, một tia sét rạch ngang trời với tiếng sấm khủng bố đã đánh thức hắn dậy.Với đôi tai ù ù như vừa có thằng nào đó đáp quả lựu đạn ngay cạnh với tiếng nổ kinh hoàng và cái mông đau nhói như vừa ăn một phát quật
đầy yêu thương
của ông nội cùng một câu hỏi lớn:
Đây là đâu?


#Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Xứng Nghịch Tập Ký,
cực phẩm xuyên nhanh vocp, góc nhìn của 1 người thanh tỉnh trong văn não tàn /chay
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook The Gamer Or Hacker.