Chương 51: Trác Gia Âm Mưu
-
Thế Giới Huyền Huyễn
- Cuongvxhg123
- 1317 chữ
- 2021-01-13 01:46:14
Mộng Dao bên cạnh há hốc mồm nhìn hắn, ngươi có giở hơi không mà đi tuyển cái nhiệm vụ này. Nguy hiểm cực lớn, chết như chơi a.
"Cái này nhiệm vụ hộ tống quá nguy hiểm, liền mấy trăm Võ Hoàng với Võ Tôn tham gia a, nếu thật có đánh nhau thì cũng không chắc rằng ngươi có thể sống sót trở ra đâu". Mộng Dao hốt hoảng nói.
Phi Dương đưa tay chặn lại nàng: "Cô không cần lo cho ta, ta tự có tính toán của mình. Con người ý, không mạo hiểm thì không bao giờ làm nên tích sự gì đâu".
Đây chính là một cái nhiệm vụ hộ tống cấp SS, được treo thưởng ra để hộ tống nhóm 2 người nào đó, thuê đến 50 tôn Võ Hoàng và 10 tôn Võ Tôn. Đã đủ biết phải nguy hiểm tới mức nào rồi.
Đang suy tư về cái nhiệm vụ lúc, Phi Dương liền cảm thấy ma sát xảy ra. Hắn bỗng nhiên cảm giác được cơ thể mềm mại Mộng Dao dán thẳng vào người hắn.
Má, đây là nơi công cộng đó a. Cô nương, xin tự trọng. Tuy nhiên nghĩ thế thôi, hắn không dám nói. Phi Dương là một con người rất tốt tính, có sát phạt quyết đoán nhưng cũng rất thực dụng. Người ta đã chủ động hiến dâng, nếu không nhận chính là phí của trời, là có lỗi thần phật.
Vì vậy, không nghĩ nhiều, hắn quay ra nhìn nàng, đưa tay đằng sau vỗ mông một cái: "Mộng Dao a, tối đến hẵng tâm sự, giờ không phải lúc, ta có việc phải đi rồi". Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.
Nhìn thấy Phi Dương thân ảnh xa dần, Mộng Dao mỉm cười. Trời ơi đã đổ, hắn thật sự đã đổ, nàng vui sướng như mấy con ngựa bay trong lòng, tiến vào làm việc hăng say.
Chui ra khỏi cái nhiệm vụ đường, Phi Dương thở hồng hộc: "Làm thế nào, một kẻ sát phạt quyết đoán như ta tại sao lại có thể dễ dàng đổ như vậy được. Không được, nhất định ta cần chăm chỉ rèn luyện hơn, nếu không sau này khả năng là bị gái chơi chết lúc nào không biết".
Về tới phòng, hắn liền nhận được một con bồ câu, Phi Dương không nghĩ nhiều làm gì, liền trực tiếp mở ra ngay. Trong thư chính là bảo hắn 5 tháng nữa phải về lại gia tộc có chuyện gấp.
Tuy không biết đó là việc gì, nhưng hắn chắc chắn sẽ đi. Chuyện bất lợi cho hắn thì hắn cũng sẽ trốn đi cũng được, không sao cả. Nắm lấy tờ giấy hắn cũng có tính toán, 3 tháng làm nhiệm vụ. Một tháng đi bộ trở về tông môn và một tháng thì về gia tộc.
Xong xuôi mọi việc, hắn quyết định đi mời Bắc Khiếu nhậu một chầu rồi hẵng lên đường, là bạn trước khi đi ít ra cũng phải vui vẻ một lần chứ.
...
Cộc cộc cộc
Âm thanh gõ cửa vang vọng, Phi Dương liền trấn tĩnh bản thân mình ngay. Hắn biết, đó là Mộng Dao a, không ngờ nàng này lại tới thật. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định mở cửa.
Mở cửa ra cái, thấy Mộng Dao hắn liền sốc. Nàng mặc một bộ xiêm y bó sát người nhìn cực kỳ gợi cảm, hơn nữa nó rất mỏng manh, vừa che vừa hở ẩn ẩn lộ ra vài chỗ nguy hiểm. Thật cần phải mặc quần áo mỏng đến vậy không, cái này cố ý dụ dỗ đi.
Mộng Dao nhìn hắn một cái cười cười: "Ngươi thấy ta mặc quần áo đẹp không".
Phi Dương liền vỗ tay: "Ukm...đẹp, rất rất rất đẹp".
Mộng Dao chỉ tay vào mũi hắn: "Hừ, chỉ giỏi khéo miệng thôi a".
Phi Dương không do dự, xài tuyệt chiêu luôn, nhảy tới ôm chặt nàng một cái: "Nàng muốn xài hành động chứ gì".
Mộng Dao liền gật nhẹ cái đầu, Phi Dương liền lấy hành động thật nhanh tóm lấy nàng bê lên tới cái giường.
(Do luật cấm viết sắc nên mình sẽ không viết sắc đâu nhé).
....
Phi Dương đang ôm Mộng Dao trên giường, hắn nhìn về phía ánh mặt trời rạng đông. Một ngày mới đến, có lẽ đã tới lúc hắn đi làm nhiệm vụ rồi.
Xoa đầu Mộng Dao một cái hắn nói: "Có lẽ đã đến lúc ta phải đi rồi. Ta nói thật, ngoài nàng ra ta còn thích một người nữa. Nhưng ta thề, sau này ta sẽ không còn thích bất kì ai nữa đâu".
Tuy Phi Dương đã từng có tư tưởng cưới một vợ, nhưng hắn mới chỉ có thề trong suy nghĩ chứ chưa thốt ra bằng miệng. Bây giờ, thì hắn chính thức ra quyết định hoàn tất rồi. Hắn cũng không muốn lấy quá nhiều vợ, đơn giản là hắn ngại phiền phức đi.
"Thôi được, chàng lên đường đi. Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, không quan trọng". Mộng Dao nhìn hắn nói.
"Được, ta đi". Xách lên đoản kiếm, Phi Dương bước đi ra khỏi phòng.
...
Thời điểm này, ở Trác gia sân nhỏ sau.
Một tên quản gia đang ngồi ghi sổ triền miên liên tục. Đột nhiên, viên linh thạch truyền âm sáng rực lên, lão giả không nghĩ nhiều cầm lên nghe.
"Hừ, 50 Võ Hoàng, 10 Võ Tôn sao. Hắn thật sự nghĩ hắn sẽ an toàn đi ra nơi này. Ta không cho phép đâu, chỉ bằng này lực lượng, thật ngu xuẩn". Tên quản ra cười lạnh, khí tức Võ Tôn ẩn ẩn bộc phát ra.
Muốn thuê được Võ Tôn hậu kỳ rất khó, đỉnh phong lại càng không có, ta chỉ cần phát động Võ Tôn hậu kỳ xuất thủ, cũng đủ đè chết cả đoàn đội rồi. Bất quá, bây giờ hắn cần xin chỉ thị của thiếu chủ trước đã.
Nghĩ đến, đứng dậy Trác Văn đi gõ cửa căn phòng phía sau sân nhỏ: "Thiếu chủ, ta đã tra rõ ràng lịch trình khởi hành cũng như thực lực bon chúng rồi, tối đa 10 tôn Võ Tôn mà thôi".
Một giọng nói từ trong phát ra: "Trác Văn, ta phát động 12 tôn Võ Tôn trong đó 3 tên là Võ Tôn hậu kỳ liệu có ổn không vậy".
Trác Văn quản gia vội vàng trả lời: "Ổn thưa thiếu chủ, rất ổn là đằng khác ấy chứ".
"Được rồi, vậy thì động thủ đi, đợi bọn hắn đi xa xa khỏi nơi này một chút hẵng giết". Một câu dặn dò vang lên.
Trác Long, con trai của Trác Rồng, gia chủ Trác gia. Một trong tam đại gia tộc quyền thế nhất hoàng thành. Nói đến gia tộc như vậy Võ Tôn rất nhiều không phải ít. Nhưng đào ra Võ Tôn hậu kỳ đã ít, Võ Tôn đỉnh phong lại cực ít, cơ hồ chỉ có gia chủ và vài vị đại trưởng lão.
Trác Văn rời đi, Trác Long lại tiếp tục hưởng thụ. Trên giường của hắn, chính nằm đấy tận 10 mỹ nữ khỏa thân, liên tục thay nhau đấm bóp, động tác nhạy cảm. Trác Long cười lớn, xa vào thú vui bên trong.
"A,,a..a...a"
Từng tiếng nữ nhân rên rỉ nhỏ nhẹ được phát ra trong phòng hắn, liên tục, kéo dao mấy giờ đồng hồ. Nếu Phi Dương ở đây, chắc chắn rất kinh ngạc, bởi vì hắn chưa có được từng làm như thế này bao giờ.
Như đã nói, thế giới có 3% là Võ Tôn. Trong 2-3 tỷ dân thì 3% đó chính là ~80 triệu người. Trong đó Võ Tôn đỉnh phong là cực hiếm. Còn về vì sao các bạn chưa thấy Võ Đế xuất hiện, đơn giản vì chưa đến lúc mấy lão quái vật ấy xuất quan mà thôi.
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.