Chương 102: Lạch Cạch


Số từ: 2449
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lâm Tam lão gia vuốt râu, cau mày hỏi Lục Giam:
Sao ngươi lại ở đây? Lúc trước đến nhà ngươi, mẫu thân ngươi nói ngươi đang ở Thái Minh phủ, chắc hẳn đã phái người đi đón ngươi, kết quả ngươi lại có mặt ở đây, ngươi nói thật xem, đây là chuyện gì? Trong nhà có biết hay không?
Ngô Tương hắn không thể quản, không thể giáo huấn, nhưng đây là chất nhi hắn dù thế nào cũng có quyền răn dạy.
Lục Giam cúi mắt nói:
Hồi Tam cữu phụ, ngoại chất nhi đã viết thư về nhà, được tổ phụ cho phép, bằng không cũng không dám đi loạn. Chưa từng nhận được thư của mẫu thân, cũng không gặp người tới đón. Bất quá có cữu phụ nhắc nhở, ta cũng nên thường xuyên viết thư trở về nói rõ mình đang ở đây, để trưởng bối không phải lo lắng.

Rõ ràng là làm trái ý của Lâm Ngọc Trân, lại có thể hoàn toàn bao biện, đối đáp cẩn thận, thái độ còn không thể soi mói. Đào thị ở một bên bưng chén trà nghe, ẩn ẩn cảm thấy, Lục Giam sở dĩ đến Đào gia dự lễ sinh thần của Ngô thị, còn đưa lên hậu lễ, hoàn toàn là vì mình ở thôn trang chăm sóc hắn, lại vô tội bị Lâm Ngọc Trân tức giận, hắn muốn nhận lỗi với nàng, vì vậy trong lòng còn có chút muốn bảo hộ Lục Giam. Nhưng Lâm Tam lão gia hiện tại hỏi đến điều này, trưởng bối quan tâm tiểu bối, là hợp tình hợp lý, hài tử này đối đãi rất chu toàn, mình cũng không cần chen lời vào nói giúp.
Lâm Tam lão gia quả nhiên không còn gì để trách cứ, chỉ nói:
Vậy ngươi hiện nay đang ở đây? Tới nơi này là vì chuyện gì?

Lục Giam quy củ nói:
Là ở tại nhà một bằng hữu, cữu phụ yên tâm, nhà hắn cũng là người đọc sách đúng đắn, thân gia trong sạch.
Cũng không trả lời là đến đây vì chuyện gì.
Lâm Tam lão gia gắt gao truy vấn:
Họ gì? Nhà ở đâu?
Lời còn chưa dứt, chợt nghe
Lạch cạch
một thanh âm vang lên, Lâm Tam lão gia giương mắt, chỉ thấy Ngô Tương cúi đầu không chút để ý đặt chén trà lên bàn, dường như không phải cố ý, vì thế mặc kệ hắn, tiếp tục nghe Lục Giam trả lời.
Lục Giam không chút hoang mang nói:
Là họ Cố, ở tại thành tây.

Đào thị nháy mắt liên tiếp với Lâm Tam lão gia, ý tứ là, việc riêng của người ta ai cần ngươi lo? Chẳng lẽ muội tử ngươi làm người không có thể diện, đáng để ngươi thay nàng ra mặt sao? Muội tử ngươi tương lai đều phải dựa vào hài tử này, ngươi vô duyên vô cớ đắc tội với nó làm cái gì? Tùy tiện hỏi thăm tỏ vẻ quan tâm là được rồi, cần gì phải gắt gao như thế?
Lâm Tam lão gia cũng không để ý tới Đào thị, còn muốn tiếp tục ra oai, đang muốn mở miệng, Ngô Tương lại
Lạch cạch
một thanh âm vang lên, hắn bất mãn trừng mắt nhìn Ngô Tương một cái, Ngô Tương không có cảm giác gì, đầu cũng không nâng. Vì thế nhẫn nhịn, vừa muốn mở miệng, thanh âm
Lạch cạch
lại vang lên lần nữa, hắn căm tức lại trừng qua, lúc này Ngô Tương nghiêm túc nhìn hắn một cái, ánh mắt mang vẻ không kiên nhẫn chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời.
Lâm Tam lão gia quả thực không thể nhịn được nữa, lại không tiện phát tác, hắn rất muốn chỉ trích Ngô Tương, nói cẩn thận không làm vỡ chén nhà người ta, nhưng hắn cũng sợ nếu hắn nói gì đó, bị Ngô Tương trước mặt mọi người không chút khách khí đáp trả, chẳng phải là mất hết mặt mũi sao? Vì thế tức giận mặt trắng bệch, vì vậy không thốt nên lời.
Ngô thị vội hoà giải:
Ta nói hài tử Lục Giam này cũng quá mức khách khí, biết chúng ta ở đây, có thể tới gặp thân thích chúng ta cũng rất cao hứng, cần gì phải mang thêm lễ vật?

Lục Giam nghiêm túc đáp:
Hồi cữu mẫu, lúc trước chưa từng nghe Tam cữu mẫu nói qua, không biết là ngày sinh thần của người, lễ vật chuẩn bị vội vàng, có chút tùy tiện, còn thỉnh người thứ lỗi.

Đào thị thấy hắn nhắc tới nhà mình, quả nhiên là nể mặt mình, trong lòng có vài phần vui mừng, vội nói:
Hài tử này luôn luôn chu đáo có lễ.

Đào Thuấn Khâm hợp thời xen vào nói:
Thành tây Cố gia sao? Ta cũng có quen biết. Gia cảnh nhà hắn không phải tốt lắm, cô nhi quả phụ thật không dễ dàng, ngươi cũng đừng khiến nhà hắn thêm phiền toái, đến đây đi. Ở chung một chỗ với các biểu muội biểu đệ, cũng rất vui.
Nói xong liền sai người chuyển hành lý của Lục Giam.
Lâm Cẩn Dung ngồi ở một bên thản nhiên liếc Lục Giam một cái, đã thấy Lục Giam đứng dậy vái chào:
Đa tạ người thịnh tình khoản đãi, ngoại chất nhi đợi đến sinh thần của cữu mẫu sẽ qua chúc mừng, thời gian còn lại không dám làm phiền.

Tất cả mọi người không nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt, Đào Thuấn Khâm cau mày nhìn về phía Lâm Tam lão gia, Lâm Tam lão gia vội khuyên nhủ:
Hài tử này sao lại không hiểu chuyện như vậy? Đào gia thịnh tình mời ngươi, ngươi lại cự tuyệt sao? Ở lại đây với chúng ta, có thể chiếu cố lẫn nhau không tốt hơn sao? Đến lúc đó cũng tiện đường cùng về nhà.

Lục Giam cúi mắt nói:
Cũng không phải ta ngại làm phiền, mà vị bằng hữu này, hắn mượn phòng ở cho ta trú ngụ, ta cho hắn mượn sách đọc. Nếu ta chuyển đi, hắn tất nhiên ngượng ngùng mượn sách của ta.
Khóe mắt liếc về phía Lâm Cẩn Dung, thấy nàng thần sắc thản nhiên, còn có vài phần tư vị không thể nói rõ.
Đào Thuấn Khâm trầm mặc một lát, nói:
Đã là như thế, vậy cũng đành thôi. Tiểu nhi tử Cố gia yêu sách như mạng, nhưng bất hạnh thay gia cảnh nghèo khó không thể được như mong muốn, mẫu thân tính tình lại có chút nghiêm cẩn, quản giáo cực nghiêm khắc. Như vậy hắn cũng được lợi, nhưng ngươi ở nhà hắn ăn cơm rau dưa có quen không?

Lục Giam mỉm cười:
Sạch sẽ sảng khoái, thanh tịnh, rất tốt.

Đào Phượng Tường liền thấp giọng cười Ngô Tương:
Nhị biểu ca, thấy ngươi có nhiều tật xấu chưa, đi đến đâu cũng phải mang theo nữ đầu bếp…… Nhìn xem Lục Nhị ca, giống ngươi lớn lên trong cẩm y ngọc thực, lại có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, không hề chê bai cơm rau dưa của Cố gia.

Ngô Tương không cho là đúng:
Nhân sinh ngắn ngủi, có thể hưởng thụ vì sao không hưởng thụ? Ngươi đừng nhìn hắn nói dễ nghe, hắn cũng thích hưởng thụ. Chúng ta bất quá nhu cầu không giống nhau mà thôi.
Lập tức hướng Lâm Cẩn Dung nhướn mày, cười nói:
Tứ muội muội, muội thấy ta nói đúng không?

Lâm Cẩn Dung hiểu được ý tứ của hắn, Lục Giam thích hưởng thụ tự do, không bị người khác quản chế, lập tức mỉm cười, cũng không trả lời. Ánh mắt lại liếc qua, nhìn thấy Cung ma ma tiến lên dán bên tai Đào thị nói mấy câu, Đào thị sắc mặt không tốt nhìn về phía mình, trong lòng hiểu được là chuyện gì, nhưng nàng đã nghĩ thông suốt, cũng sẽ không để ý nữa.
Không bao lâu, Đào Phượng Khanh tiến vào nói là yến hội đã chuẩn bị tốt, thỉnh mọi người ngồi vào vị trí, như cũ phân biệt chỗ ngồi nam nữ.
Lúc dùng cơm, Đào thị không dò xét, mặc kệ sự có mặt của người trong Đào gia, [lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị] răn dạy Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung cũng không cùng nàng tranh cãi, nàng nói gì cũng đều đáp ứng:
Về sau sẽ không đối chọi với Lục biểu ca nữa, con sẽ đối với hắn có lễ tiết, không khiến người mất thể diện, không khiến người dông dài nữa.

Đào thị bị nàng nói như vậy, chỉ đành hung hăng nhéo hai má nàng:
Con nha! Khi nào thì mới có thể trưởng thành đây? Con còn không biết sao? Nữ tử ở phu gia dựa vào gì? Thứ nhất là nhi tử có tiền đồ, thứ nhì là nhà mẹ đẻ đáng tin cậy, thứ ba là tiền tài của bản thân. Cô cô con tuy đáng giận, nhưng nếu tương lai con có việc đến cầu, cho dù là vì thể diện Lâm gia, nàng cũng sẽ không thể không để ý đến con, còn có Lục Giam, hài tử này cũng có lương tâm ……

Lâm Cẩn Dung cúi mi mắt, không nói được một lời. Ba điểm này kiếp trước nàng đồng ý, nhưng lúc này thì sao,…..
Ở gian ngoài các nam nhân ăn thức ăn uống rượu nóng, Lâm Tam lão gia ở Đào gia được người tôn kính, vui sướng hơn nhiều so với ở nhà, vì thế uống khá nhiều rượu, lôi kéo Đào Thuấn Khâm mồm miệng không rõ nói chuyện tào lao, đầu tiên là năm đó hai bọn họ cảm tình tốt thế nào, còn nói hắn giấu vàng bạc đá quý giá trị bao nhiêu tiền, tỏ vẻ khi Lâm Cẩn Âm cùng Đào Phượng Đường thành thân, hắn sẽ tặng cho bọn họ cổ đồng đáng giá, để bọn họ lưu truyền cho thế hệ sau.
Đào Phượng Đường khóe môi hàm chứa ý cười, thoải mái hướng Lâm Tam lão gia hành lễ nói lời cảm tạ.
Lâm Tam lão gia mắt say lờ đờ mông lung:
A Âm nhà ta hiền lành nhất, lúc còn nhỏ, đức dung ngôn công, mọi thứ đều là thượng thừa, vào cửa rồi, tiểu tử ngươi nhất định phải đối tốt với nàng, bằng không, bằng không……
Lạch cạch, rồi ngã vào trên bàn túy lúy bất tỉnh.
Ngô Tương nhịn không được

một tiếng bật cười, Đào Phượng Cử lại ghé vào trên bàn cười to, Lâm Thận Chi đang cầm một chén canh, có chút ủy khuất quyệt miệng, Đào Thuấn Khâm bất đắc dĩ xoa xoa trán, trừng mắt nhìn bọn nhỏ một cái, những lời này của Lâm Tam lão gia tuy nói lúc đang say, nhưng tốt xấu vẫn là những câu nói của người làm phụ thân, năm đó Lâm lão tam bộ dạng cũng rất được, tư thái nhã nhặn văn vẻ, tại sao càng về sau lại càng suy tàn thế này?
Đối với tươi cười thiện ý của các huynh đệ, Đào Phượng Đường hơi có chút lúng túng, tiến lên đỡ Lâm Tam lão gia dậy, chuẩn bị đưa hắn trở về phòng nghỉ ngơi, đã thấy Lục Giam cũng đứng dậy, đỡ một cánh tay khác của Lâm Tam lão gia nói:
Đại biểu ca, ta giúp huynh.

Đào Thuấn Khâm hơi hơi có chút ngoài ý muốn, hí mắt đánh giá dưỡng tử này của Lâm Ngọc Trân. Lục Giam hình như có giác quan, hướng hắn nhẹ nhàng cười, nâng đỡ Lâm tam lão gia đi ra ngoài.
Lâm Tam lão gia say như chết, nâng đỡ có chút cố sức, Đào Phượng Đường cùng Lục Giam hai người đồng tâm hiệp lực, đưa người vào phòng, giao cho hạ nhân Lâm gia hầu hạ, rồi mới sóng vai cùng đi.
Lúc này, mặt trời đã lặn về hướng tây, trăng mới lên, gió đêm nhẹ nhàng phất động, ở đình viện xa xa tỏa ra hương hoa quế như có như không. Hai thiếu niên sóng vai đi tới, cũng không lên tiếng, không muốn đánh vỡ cảnh yên tĩnh này.
Đi được một lúc, Đào Phượng Đường sợ Lục Giam cảm thấy bị vắng vẻ, nhân tiện nói:
Lục hiền đệ, lễ sinh thần của gia mẫu chính là bắt đầu từ hôm nay trở đi, đến lúc đó đệ cứ tới chơi sớm một chút.

Lục Giam mỉm cười:
Nhất định sẽ đến.
Rồi nhỏ giọng nói:
Kỳ thật ta có việc muốn cầu Đại biểu ca giúp đỡ.

Đào Phượng Đường kinh ngạc:
Chuyện gì?

Lục Giam có chút xấu hổ nói:
Lúc trước ta vô tình nghe thấy các huynh nói chuyện về lương thực và hương liệu……

Đào Phượng Đường lập tức hiểu ra, cười nói:
Việc này a, đệ cũng muốn đùa vui giống như Ngô Tương sao?

Lục Giam do dự một chút, cơ hồ đã muốn gật đầu, lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Vừa nhận lễ vật của hắn, người trước mắt này cũng không khiến người ta chán ghét, tương lai không chừng có thể tiếp tục giao tiếp, Đào Phượng Đường liền cẩn thận nói:
Thật không dám giấu diếm, việc này ta còn chưa cùng gia phụ thương lượng, cuối cùng làm thế nào, còn phải do lão nhân gia hắn quyết định. Bất quá nếu đệ muốn làm, lương thực cũng có thể thử một lần, chắc hẳn là sẽ không lỗ vốn.
Hắn không đề cập tới hương liệu, chỉ vì chuyện giao dịch hương liệu khó mà nói rõ với người ngoài, Lục gia nếu cũng làm sinh ý này, có thể tùy tiện tự làm.
Lục Giam tất nhiên cũng nhận ra, không dây dưa, chỉ nói:
Chúng ta vốn không quen thuộc, lại là lần đầu tiếp xúc, sợ là sẽ phải phiền toái Đại biểu ca một chút.

Đào Phượng Đường thầm nghĩ, nếu thật sự định làm, tiện tay giúp đỡ cũng không có gì khó, nghĩ đến phụ thân sẽ không trách mình, cũng liền đánh bạo đáp ứng.
Lục Giam trịnh trọng cảm tạ, lại ngập ngừng hồi lâu, nói:
Đại biểu ca, ta có chuyện khó xử, cầu huynh giúp ta giữ bí mật.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.