Chương 134: Tồn Tại


Số từ: 2409
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Một loạt bóng cây theo thứ tự trong bóng đêm giương nanh múa vuốt, gió lạnh thổi qua ngọn cây, phát ra thanh âm trầm thấp. Lâm Cẩn Dung bước nhanh trên con đường rải đá sáng bóng đi về phía trước, môi và mặt đều lạnh lẽo có chút cứng đờ.
Phúc Toàn cầm một ngọn đèn theo sát ở một bên, thấp giọng nói:
Tứ tiểu thư, người lại làm gì vậy? Lão thái gia luôn muốn tốt cho người…… Người khác còn cầu đều cầu không được đâu, đây cũng không phải là kẻ ngốc hoặc là kẻ không nên thân gì đó.
Mặc kệ hắn nói cái gì, Lâm Cẩn Dung đều không đáp một lời. Phúc Toàn thở dài, cũng không khuyên nữa, cúi đầu yên lặng đi đường.
Đi đến chỗ rẽ, chỉ thấy mấy ngọn đèn tới gần, người đi đầu là Đào thị, bên cạnh là Lâm Cẩn Âm, hai người thần sắc đều có chút khó coi, nhất thời thấy được Lâm Cẩn Dung, đều lộ ra thần sắc thở dài nhẹ nhõm.
Đào thị nhẹ nhàng ôm Lâm Cẩn Dung, chưa mở miệng, nước mắt đã từng giọt rơi xuống, nàng cùng Lâm Tam lão gia nói nửa ngày, cũng bất quá chỉ được Lâm Tam lão gia nói mấy câu:
Ngươi lúc này mới nhớ tới cầu ta sao? Lúc này ngươi mới biết ta là phu quân của ngươi sao? Ngươi nói xem cửa hôn nhân này làm sao không tốt? Lục gia không đưa tới sính lễ sao? Lục Giam không đọc sách chăm chỉ sao? Lục Giam có chỗ nào không trọn vẹn sao? Có thể có được cửa hôn nhân này, đó là phúc khí của nàng! Đừng không biết xấu hổ.

Đúng vậy, cửa hôn nhân này trừ bỏ một hai điểm nhỏ như tính tình khó chịu của Lâm Ngọc Trân cùng thân phận phức tạp của Lục Giam, còn lại cũng không có điều gì để chê trách, tương phản, Lục gia phú hào, Lục Giam còn trẻ đã thành tài, còn dáng vẻ đường đường, cho nên trong mắt mọi người Lâm gia, Đào thị là không hiểu chuyện không có mắt nhìn, Lâm Cẩn Dung cũng bị nàng làm hư. Còn có người cảm thấy việc các nàng là được tiện nghi còn khoe mẽ. Cho nên, không ai ủng hộ các nàng. Nàng giờ phút này chính là tứ cố vô thân.
Lâm Cẩn Âm tay chạm vào vai Lâm Cẩn Dung chỉ thấy vô cùng lạnh lẽo, vội hỏi:
Sao lại thế này?

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng ngăn tay nàng, hướng Đào thị vểnh vểnh lên khóe môi:
Trở về đi.

Đào thị cùng Lâm Cẩn Âm nhìn nhau liếc mắt một cái, đều nhận thấy lo âu cùng bất an trong mắt đối phương, không khỏi đều nhìn về phía Phúc Toàn. Phúc Toàn bất đắc dĩ thở dài:
Lão thái gia ra lệnh lão nô đưa Tứ tiểu thư trở về phòng tĩnh dưỡng, không có mệnh lệnh của lão nhân gia không cho phép ra ngoài. Nếu Tứ tiểu thư thiếu một sợi tóc, kẻ hầu người hạ bảo đảm sống không bằng chết.

Đào thị vội vàng lấy khăn tay che miệng, lặng yên khóc lóc. Lâm Cẩn Âm nhíu mày, không nói gì ôm mẫu thân cùng muội muội, thấp giọng nói:
Sau khi trở về nói sau.

Mọi người trầm mặc đi, trong vườn trống rỗng chỉ có thể nghe thấy tiếng gió cùng tiếng bước chân. Không bao lâu, đến sân viện của Lâm Cẩn Dung, Phúc Toàn bảo Cung ma ma gọi mọi người đến, trước mặt Lâm Cẩn Dung đem mệnh lệnh của Lâm lão thái gia nói lại một lần, vừa lòng nhìn thấy trên mặt mọi người lộ ra thần sắc lo sợ bất an, mới cùng mẫu tử Đào thị hành lễ cáo từ, nhỏ giọng nói với Đào thị:
Còn thỉnh Tam phu nhân cẩn thận chút, Tứ tiểu thư dường như luẩn quẩn trong lòng.
Đào thị mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Thấy không còn những người khác, Đào thị nhịn xuống nước mắt, thấp giọng khuyên nhủ:
A Dung ngoan, con đừng vội, ta đã viết thư cho cữu phụ của con, hỏi ý tứ của hắn. Con trăm ngàn lần đừng luẩn quẩn trong lòng, làm chuyện điên rồ, nếu con có chuyện gì không hay xảy ra, bảo ta sống thế nào đây?

Lâm Cẩn Dung nhìn mắt Đào thị khóc sưng đỏ cùng khóe mắt đã có chút nếp nhăn, lại nhìn Lâm Cẩn Âm đang nhíu mày, tay nắm chặt thành quyền. Nàng nếu chết đi, hay nếu có gì không hay xảy ra, người thương tâm nhất chính là những người thật tình yêu thương nàng, về phần những người khác, đại khái chỉ là câu chuyện đàm luận lúc trà dư tửu hậu trong một khoảng thời gian mà thôi, sau đó liền giống như gió thổi lá rụng, hoàn toàn sẽ quên đi sự tồn tại của nàng. Chết như vậy thật không có ý nghĩa, nàng vì sao phải chết? Nghĩ đến điều này, Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài, thấp giọng nói:
Nương, tỷ tỷ, các người trở về đi, ta sẽ không tìm đến cái chết.

Đào thị hồ nghi nhìn nàng, căn bản là không tin. Lâm Cẩn Âm thì phân phó Sơn Trà:
Đi đem đồ của ta đến, ta sẽ ở đây với Tứ tiểu thư.

Lâm Cẩn Dung cười khổ:
Thật sự không cần.

Lâm Cẩn Âm dùng sức kéo kéo khóe miệng:
Ta rất nhanh sẽ gả xa, cùng muội ở chung, nói chuyện tâm sự, chẳng lẽ muội cũng không cho?

Nói đến mức này, Lâm Cẩn Dung cũng sẽ không chối từ, tùy ý để Đào thị cùng Lâm Cẩn Âm biểu đạt sự quan tâm, tùy ý để các nàng nói gì đó, cũng đều đáp ứng. Nhưng nàng càng biểu hiện bình tĩnh, Đào thị cùng Lâm Cẩn Âm càng cảm thấy bất an.
Lệ Chi lấy quần áo đến giúp Lâm Cẩn Dung thay, nhìn thấy đầu vai nàng đỏ hồng, không khỏi nhíu mày nói:
Tiểu thư có đau không?

Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói:
Bôi chút dược là được rồi, đừng kinh động phu nhân cùng Tam tiểu thư.
Làm sao có thể không đau chứ? Quần áo vừa chạm vào liền đau đớn.
Ép buộc đến gần canh ba, Lâm Cẩn Dung đuổi Đào thị:
Mẫu thân không phải nói sẽ viết thư cho cữu phụ sao? Vậy mau đi đi. Nếu thực lo lắng, để tỷ tỷ ở lại với con.

Đào thị lúc này mới cẩn thận rời đi đi. Lâm Cẩn Dung bình tĩnh ra lệnh bọn nha hoàn múc nước rửa mặt, tháo châu sai, ngồi xem Lâm Cẩn Âm tháo trang sức, sau đó cùng nhau nghỉ ngơi. Lâm Cẩn Âm lại cẩn thận, không ngủ bên ngoài, thế nào cũng phải nằm cạnh nàng. Lâm Cẩn Dung trong lòng cảm thấy ấm áp, biết nghe lời nói:
Tỷ tỷ đừng lo lắng, ta đều nghe lời tỷ tỷ.

Không hề buồn ngủ. Lâm Cẩn Dung thân mình cứng ngắc, vài lần muốn xoay người, nhưng nghe thấy tiếng hít thở vững vàng phía sau của Lâm Cẩn Âm, lại nhịn xuống, không dám nhúc nhích, khiến toàn thân đau nhức, ngược lại tê cứng, dần dần mê man chìm vào giấc ngủ
Nghe thấy nàng phát ra tiếng hít thở vững vàng lâu dài, Lâm Cẩn Âm nhẹ nhàng ngồi dậy, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ, kề sát khuôn mặt nàng, nhìn kỹ, xác nhận nàng quả nhiên đang ngủ, lại nhẹ tay nhẹ chân thay nàng đắp chăn, im lặng ngủ tiếp.
Một đêm loạn mộng. Lúc Lâm Cẩn Dung tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ, trong phòng im ắng, Lâm Cẩn Âm ôm một quyển sách, ngồi trên bên cửa sổ đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái, hai tỷ muội ánh mắt vừa vặn chạm phải, Lâm Cẩn Âm hướng nàng lộ ra tươi cười ôn hòa, thử thăm dò nói:
Đói bụng chưa? Có muốn ăn bánh bao thủy tinh mà muội thích nhất không?

Có nên tuyệt thực hay không? Lâm Cẩn Dung từ giữa trưa hôm qua vẫn chưa ăn chút gì. Cho nên bữa cơm này cơ hồ chính là một điểm mấu chốt, Lâm gia cao thấp đều đang nhìn chằm chằm.
Lâm Cẩn Dung ôm đầu gối ở trên giường ngồi một lát, thấp giọng nói:
Kỳ thật bị cấm chừng còn có lợi, muốn ngủ tới khi nào, liền ngủ thẳng đến lúc đó. Không cần vấn an ai, không cần cố gắng bồi cười, muốn ăn liền ăn, không muốn ăn sẽ không ăn.
Sau đó hướng trên giường nằm xuống:
Ta còn chưa ngủ đủ, ta tiếp tục ngủ.

Lâm Cẩn Âm nhíu mày, đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng:
Muội đừng không hiểu chuyện, chúng ta muốn tranh đấu, nhưng cơm vẫn phải ăn. Thân thể bị suy yếu, khó chịu là bản thân, đau lòng là mẫu thân cùng ta.

Lâm Cẩn Dung nói:
Ta đây cũng không thể vụng trộm ăn sao?

Lâm Cẩn Âm trầm mặc một lát, nói:
Có thể.

Không được bao lâu, bên trong Lâm gia đều truyền lời đồn, Tứ tiểu thư không hài lòng cọc hôn sự này vì vậy tuyệt thực. La thị cười lạnh nói với Lâm Nhị lão gia:
Nhìn xem, đây đã tính là gì? Vì biểu hiện chính mình không giống người thường, mắt mọc trên đỉnh đầu sao? Cũng không hiểu được Lục gia nghe thấy tin tức này sẽ có cảm giác gì? Thà chết không lấy chồng a!

Lâm Nhị lão gia trong lòng cũng bốc hỏa, không khỏi mắng nàng xả giận:
Đều là nàng làm chuyện tốt, làm cho người ta bắt lấy bím tóc. Nàng cũng biết Lục lão ông đã nói thế nào với phụ thân của ta không? Nói là muốn một người im lặng trầm ổn, không trêu chọc thị phi!

La thị không khỏi chua xót rơi lệ:
Ta là trúng kế! Ta hiện tại mới hiểu được, Đào thị vì sao chết sống không chịu cùng Ngô gia cầu hôn? Thì ra bởi vì nàng đã sớm biết không có khả năng a, cho nên cố ý khuyến khích ta đi cầu hôn khiến ta mất mặt, châm ngòi mối quan hệ giữa ta và Cô phu nhân.

Lâm Nhị lão gia thối nàng một ngụm, mắng:
Chính nàng không vẽ rắn thêm chân, ai có thể tính kế nàng? Giờ này còn chống đỡ sao!

La thị chui vào trong lòng hắn, khóc nói:
Nữ nhi bị ủy khuất, lúc này còn trốn ở trong phòng khóc, cũng không thấy chàng ra mặt nói lời công đạo, mắng ta thì rất lợi hại. Muốn trách, cũng phải trách cách làm người của muội tử chàng, lòng dạ nhỏ nhen, ta không phải sợ đắc tội nàng sao?

Lâm Nhị lão gia phiền chán không thôi, một tay đẩy nàng ra, nhấc chân đi ra ngoài:
Nàng thật sự muốn ta đi nói lời công đạo? Vậy nàng cũng đừng đem chuyện lương thực nhờ Lục gia Nhị lão gia giúp nàng bán nha! Người ta vô duyên vô cớ giúp nàng chạy một chuyến này, nàng không hiểu là vì cái gì sao?

La thị cầm khăn tay xoa xoa lệ, ngồi suy nghĩ trong chốc lát, gọi Thôi ma ma lại gần, phân phó một hồi. Thôi ma ma mới đi đến cửa, đã bị Chu thị chặn lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
Thôi ma ma đây là muốn đi đâu? Lão thái thái cho mời.

Thôi ma ma tuy rằng chưa truyền chuyện này ra ngoài, nhưng Lục gia vẫn nhận được tin tức. Lâm Ngọc Trân lập tức chạy tới tìm Lục lão ông:
Công công, nàng không hiểu chuyện, dưa xanh hái không ngọt, hay là thôi đi.

Lục lão ông theo sổ sách nâng mắt lên, híp mắt nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng chột dạ, rồi lại thấp đầu nói:
Nữ hài tử thôi, bị hai chất nữ song sinh kia của ngươi nháo loạn một hồi, đương nhiên muốn tìm lại chút mặt mũi. Nói đến nói đi, chuyện này cũng là do ngươi không xử lý tốt, ngươi còn phải lo cho A Vân đây. Dừng ở đây a. Đúng rồi, ta vừa xem qua ngày, từ nay trở đi chính là ngày tốt, ta sẽ sai người đưa lễ cầu hôn qua. Ngươi nên chuẩn bị tốt, đừng để đến lúc đó luống cuống tay chân.

Lúc này đúng là nửa điểm mặt mũi cũng không lưu lại cho nàng, lời này nói ra, càng chứng minh không thể cưới Lâm Lục. Lâm Ngọc Trân hé ra mặt nhất thời đỏ hồng, đần độn trở về phòng, thấy Lục Vân liền ủy khuất rống lên:
Nghiệp chướng, con thật là làm việc tốt a!
Ai lừa nàng cũng được, chính là Lục Vân không thể.
Lục Vân không chút hoang mang quỳ xuống:
Nương, người lại làm gì vậy? Nữ nhi thừa nhận lừa người, nhưng vì muốn tốt cho người. Ngày ấy nữ nhi vừa chuẩn bị rời đi, đã bị tổ phụ phái người ở cửa ngăn cản, trực tiếp đưa đến Tập Hiền các, vào cửa liền bảo con quỳ xuống, định dùng gia pháp. Nếu con không thuận theo ý tổ phục, lúc này con có thể ở đây hầu hạ mẫu thân sao? Mẫu thân có năng lực ở đây mắng nữ nhi sao? Chúng ta hiện tại sở dĩ có thể như vậy, là nhờ tổ phụ cùng tổ mẫu! Khiến bọn họ mất vui, chúng ta cũng chỉ còn lại Nhị ca. Hôn sự của Nhị ca, nói đến nói đi, cũng không phải người hay phụ thân hay ai khác làm chủ.

Là nhờ phu thê Lục lão ông, hay là muốn hoàn toàn đẩy bọn họ ra? Đem mọi thứ đều tặng cho Lục Giam? Lâm Ngọc Trân ngơ ngác ngồi hồi lâu, mới thở dài:
Con đứng lên đi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.