Chương 165: Phu Thê
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2462 chữ
- 2020-05-09 04:30:39
Số từ: 2457
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục Giam bắt đầu từ ngày thứ tư sau khi thành thân mới canh năm đã rời giường, ăn điểm tâm, sau đó trực tiếp đến Thính Tuyết các đọc sách, cơm trưa cũng không quay về ăn, toàn được người đưa đến, đợi đến thời điểm cơm chiều, mới trở lại cùng Lâm Cẩn Dung dùng cơm, rồi tới thỉnh an Lâm Ngọc Trân, nếu nghe nói Lục lão phu nhân tinh thần tốt, cũng sẽ đi Vinh Cảnh cư một chuyến.
Sau khi hắn xuất môn, Lâm Cẩn Dung trước hết đến sân viện của Lâm Ngọc Trân, bồi Lâm Ngọc Trân nói chuyện, cùng Lục Vân làm nữ hồng, cơm trưa thì dùng cơm với Lâm Ngọc Trân và Lục Vân. Sau khi ăn xong, Lâm Ngọc Trân đi ngủ trưa, nàng liền tự do, trở về phòng ngủ nửa canh giờ, rồi chỉ huy mấy người Quế ma ma sửa sang lại đồ cưới. Thời điểm cơm chiều, Lục Giam trở về, ngắn gọn ân cần thăm hỏi, giúp đỡ hắn thay quần áo, rửa tay, dùng cơm, trong lúc ăn theo quy củ không nói chuyện, chỉ gắp món ăn ra vẻ quan tâm. Thỉnh an trở về, Lục Giam cứ theo lẽ thường sẽ ở phòng cách vách đọc sách một canh giờ, nàng ngay tại trong phòng đọc sách chờ hắn, đợi hắn trở về, chuẩn bị nước cho hắn rửa mặt, tùy ý nói vài câu nhàn thoại, sau đó tắt đèn ngủ.
Bàn tay đêm hôm đó dừng lại bên hông Lâm Cẩn Dung một lát, không nhận được sự đáp lại của nàng, vì vậy cũng không còn lặp lại nữa. Ngày trôi qua như thế, Lâm Cẩn Dung thật sự rất thoải mái, đám người Quế ma ma thấy hai người tương kính như tân, cũng thực vừa lòng. Mấy người Lục lão ông, Lâm Ngọc Trân thấy hai người hòa hòa khí khí, Lục Giam như cũ khắc khổ dụng công, cũng vô cùng hài lòng.
Hai người gặp Đồ thị cùng Lục Thiện vài lần, lão thái gia ở ngày thứ tư liền gọi Lục Tam lão gia qua hỏi chuyện của Lục Thiện, răn dạy xong, lại tự tay viết thư đến Thái Minh phủ nhờ bào muội hỏi thăm vị Quách đại phu kia. Đồ thị trong lòng thoáng dễ chịu chút, tuy lúc trông thấy hai người vẫn thường vụng trộm liếc nhìn Lục Giam, nhưng cũng thu liễm hơn rất nhiều, không còn dây dưa với Lâm Cẩn Dung, cũng không còn giáp mặt kích thích Lâm Ngọc Trân nữa.
Sau khi thành thân bảy ngày, chiếu theo lệ phải trở về nhà mẹ đẻ của nữ nhi vừa xuất giá để lại mặt.
Mới chỉ canh năm, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam đã dậy rửa mặt chải đầu trang điểm, ăn qua điểm tâm, đến Tụ Hiền các cùng Lục lão ông chào từ biệt, lại đến Vinh Cảnh cư gặp Lục lão phu nhân, sau khi từ trong phòng Lâm Ngọc Trân bước ra đã là hừng đông.
Vừa qua khỏi giờ Tỵ, Lâm Thận Chi cùng Lâm Diệc Chi đã đứng chờ trước cửa, tiếp đón Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam lên xe, hướng Lâm gia mà đi.
Đào thị đã sớm mang theo Bình thị đứng chờ ở nhị môn, mới thấy Lâm Cẩn Dung xuống xe, đã đỏ hồng mắt tiếp đón, đỡ nàng bước xuống, rồi đánh giá nàng từ trên xuống dưới, lại vụng trộm xoa bóp tay nàng, kiểm tra xem có gầy đi hay không.
Lâm Cẩn Dung hàm chứa ý cười, tùy ý để nàng xoa nắn.
Đào thị thấy nàng cười tươi, trên mặt không có vẻ ủ ê, tay chân cũng không bị gầy đi, liền vừa lòng nhìn Lục Giam nói:
Nhị lang khá lắm.
Lục Giam cười cười, đánh giá thần sắc Lâm Cẩn Dung một chút. Ánh nắng sáng sớm chiếu vào đầu vào khuôn mặt nàng, trâm cài bảo thạch trên búi tóc nhẹ nhàng chớp lên, chiếu rọi đôi mắt nàng sáng lạn, khiến tươi cười càng thêm phần nũng nịu xinh đẹp. Lúc này nàng mới thật sự là nữ tử mười bảy tuổi, không giống với thê tử vừa rồi nghiêm túc chải đầu cho hắn, gắp đồ ăn mà hắn thích, lại giúp hắn sửa sang lại bào phục.
Nàng thật sự biết, thật sự nghiêm túc trở thành thê tử của hắn. Lục Giam không khỏi nhớ tới Lục lão ông đã nói:
Nàng chỉ muốn sự im lặng, không ầm ỹ không nháo loạn, công bằng, tận chức tận trách, chính là một thê tử tốt. Phu thê vĩnh kết đồng tâm, chung thân không thay đổi. Con phải đối đãi tốt với nàng thì nàng mới có thể đối đãi tốt với con, tiếp qua vài năm, chờ đến khi con có công danh, để nàng an hưởng vinh hoa phú quý, lại có hài tử, nàng dù có bao nhiêu oán khí cũng sẽ tiêu tan.
Nếu đã cột vào với nhau cả đời, hắn cũng không muốn bị nàng oán trách.
Đào thị vô tình nhìn thấy Lục Giam đang ngắm Lâm Cẩn Dung, không khỏi mừng rỡ cười nở hoa, nhiệt tình tiếp đón hai người đi vào. Mọi người trong Lâm gia đã sớm ngồi vây quanh ở An Nhạc đường, thấy hai người tiến vào, liền lên tiếng hoan hô chúc mừng chào hỏi, sau đó, Lâm Cẩn Dung ở lại hậu đường cùng nữ quyến nói chuyện phiếm, Lục Giam thì được đám người Lâm lão thái gia gọi ra ngoài nói chuyện, bày tiệc chiêu đãi tân hiền tế.
Sau khi náo nhiệt dùng cơm xong, Lâm Cẩn Dung cùng Đào thị mới có thời gian ở riêng một mình. Mới vào cửa phòng, Đào thị tươi cười liền phai nhạt, cầm tay Lâm Cẩn Dung thấp giọng thở dài:
A Dung, Lục Giam sao lại có thân mẫu như vậy?
Lâm Cẩn Dung nghe ý tứ của Đào thị là đã biết chuyện này, không khỏi nhíu mày nói:
Người là nghe ai nói?
Nàng mặc dù không có ý giấu diếm việc này, nhưng đã công đạo người bên cạnh, không được truyền ra bên ngoài, đã nhiều ngày trôi qua đám người Quế ma ma không có ai dám làm như thế. Là ai lại nhiều chuyện đây?
Đào thị oán giận nói:
Hài tử này, lúc này còn muốn giấu giếm ta sao? Ta vừa rồi ở trước mặt Lục Nhị lang khó mở miệng, đành phải làm bộ như không biết việc này. Vào cửa đã làm ầm ĩ chẳng phải con hận chết ta sao! Ta vẫn nhẫn đến giờ khắc này mới có cơ hội hỏi con, con còn không chịu nói?
Lâm Cẩn Dung đành phải đáp:
Không phải chuyện quan trọng gì, ai cũng không trách mắng gì con. Nói đến nói đi, người thật sự tức giận là cô cô, người khó xử là Lục Giam. Là ai nói với người vậy?
Đào thị thấp giọng nói:
Là Nhị bá mẫu của con nói, cũng không biết nàng nghe được từ đâu.
Nhớ tới La thị chê bai Đồ thị kỳ cục, kì thực cười nhạo châm chọc việc hôn nhân của Lâm Cẩn Dung, nàng liền tức giận đến phát run.
Ta không có biện pháp thay con xả giận. Đồ thị kia, từ trước thấy nàng đáng thương, lúc này sao thấy nàng lại đáng giận như vậy?
Lâm Cẩn Dung thấy nàng lại đỏ đôi mắt, vội an ủi nói:
Đừng lo, lão thái gia đã giáo huấn nàng ta rồi, lão thái thái đối đãi cũng rất tốt, lúc ấy đã bảo hộ con. Cô cô mới là người tức giận nhất.
Lại đặc biệt công đạo nàng:
Người trăm ngàn lần đừng nói với bất kỳ ai rằng nàng ta không phải, cố gắng chịu đựng, bằng không chỉ sợ một truyền mười, mười truyền trăm, khó mà thu xếp.
Đào thị rút khăn tay lau hốc mắt thấp giọng nói:
Ta biết, vì con dù thế nào ta cũng phải chịu đựng. Lục Giam đối đãi với con thế nào?
Lâm Cẩn Dung trảm đinh tiệt thiết trả lời:
Tốt.
Đào thị vừa lòng cười rộ lên:
Vậy là được rồi. Ta chờ các con sớm ngày nở hoa, mừng vui gấp bội. Chờ đến khi con có con, con sẽ càng vững vàng địa vị.
Lại tiến đến bên tai Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói:
Trong mấy tháng vừa tân hôn này là thời điểm dễ dàng mang thai nhất, con lưu ý chút, đừng vô tâm, khi nào có mà cũng không biết, ta đã dặn dò Quế ma ma, ẩm thực cũng phải chú ý.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt thấp giọng nói:
Nương, con mới vào cửa bảy ngày mà.
Cung ma ma liền cười rộ lên:
Thiếu phu nhân da mặt còn mỏng, phu nhân dừng ở đây thôi, nói nhiều sẽ thẹn quá thành giận.
Ta là mẫu thân của nàng, ta không nói với nàng, thì ai nói với nàng.
Đào thị cười cười, lại xoa xoa thắt lưng Lâm Cẩn Dung:
Không được a, quá gầy, ăn thêm nhiều mới tốt. Bây giờ cũng không phải thời điểm giữ dáng thon thả.
Sau đó hỏi liên tiếp:
Lục Giam khi nào thì trở về chỗ của Chư tiên sinh? Nghĩ biện pháp khiến hắn ở lại lâu thêm hai tháng được không?
Gân xanh trên trán Lâm Cẩn Dung không chịu khống chế hơi giật giật:
Toàn gia già trẻ đều chờ hắn khảo thí công danh, nếu làm như vậy, người ta sẽ nghĩ về con thế nào? Người có thể nói về chuyện khác được không?
Đào thị thấy nàng tức giận, hiểu được nhi tức mới vào cửa đều thẹn thùng, vội vàng ngừng lại:
Được rồi, là ta lo lắng không chu toàn.
Nhịn một lát, lại nghĩ tới chính mình năm đó không có con nối dõi mà thống khổ khó xử, nhịn không được lại hỏi:
Hắn sẽ thường xuyên về nhà chứ? Đừng giống như lúc lễ tết cũng không muốn trở về nhà. Nếu hắn quả thực ngốc như vậy, ta phải thương lượng với cô cô con.
Kiếp trước, sau lễ thành thân, điều Đào thị vĩnh viễn quan tâm nhất đều là vấn đề này. Nhưng không trách được Đào thị, tình đời chính là như thế, từng có lúc, nàng cũng nghĩ như vậy. Lâm Cẩn Dung bất đắc dĩ thở dài:
Người không cần phải xen vào, con sẽ nói với hắn.
Không đợi Đào thị nói thêm, gọi Lệ Chi một bên mặt đỏ như sắp chảy máu, hận không thể tìm cớ để tiến vào lấy tráp cùng thư gửi cho Dương Mạt qua đây:
Nương, đây là lễ vật tặng Dương Mạt, còn có thư của con, người phải gấp thay con đưa tới cho Ngô gia, đừng quên. Nếu không không biết lần sau bọn họ đến Giang Nam lại là khi nào nữa.
Đào thị vội gọi Cung ma ma tiếp nhận:
Sẽ không quên, sáng sớm ngày mai ta sẽ sai người đưa qua.
Lại luống cuống tay chân an bài Lâm Cẩn Dung:
Đi vào phòng trong nằm nghỉ chốc lát, bên ngoài tiệc tan, thì ta sẽ gọi con.
Vẫn là ở nhà mẹ đẻ tốt hơn. Lâm Cẩn Dung trông mong nhìn Đào thị:
Nương hai người chúng ta cùng nhau ngủ được không? Lần sau về nhà không biết đến khi nào nữa.
Đào thị vui vẻ kéo tay nàng:
Được, nương ngủ với con.
Không gì thoải mái hơn so với được ngủ bên cạnh Đào thị, Lâm Cẩn Dung giống một cái con mèo nhỏ, dính sát vào lòng Đào thị nặng nề ngủ.
Vừa tỉnh lại đã là ngày ảnh tây tà, Đào thị không còn ở bên cạnh, ở gian ngoài truyền đến tiếng nói chuyện thầm thì, Lâm Thận Chi nói:
Cũng đến giờ rồi, gọi Tứ tỷ dậy đi, nàng dù mệt cũng không thể để tỷ phu chờ nàng được.
Đào thị bất công nói:
Cứ để nàng ngủ thêm chốc lát, lần sau đến không biết là khi nào nữa, Nhị lang sẽ không để ý đâu đúng không?
Lục Giam hàm ý cười:
Vâng, con không để ý đâu. Tổ phụ cùng mẫu thân đều đã cố ý phân phó, có thể ở lại lâu một chút.
Lâm Tam lão gia thì uy phong lẫm lẫm:
Kỳ cục, đã gả cho nhà người mà nửa điểm quy củ đều không có, đây là ngoại chất nhi nhà mình, nếu là nhà đặc biệt chú ý quy củ, đã sớm trách mắng rồi.
Lâm Cẩn Dung đối diện với gương sửa sang lại tóc và quần áo, vén rèm lên đi đến bên cạnh Lục Giam thấp giọng nói:
Đi thôi.
Lục Giam nhìn nàng hai má phi hồng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Sau khi cùng mọi người Lâm gia chia tay lưu luyến, Lâm Cẩn Dung vốn tưởng rằng Lục Giam sẽ cưỡi ngựa, ai ngờ hắn lại theo nàng lên xe ngựa, cố ý giải thích nói:
Ta uống rượu hơi nhiều, nhạc mẫu không cho ta cưỡi ngựa.
Lâm Cẩn Dung vội ra vẻ quan tâm:
Đã uống canh giải rượu chưa?
Uống rồi, nhạc mẫu đã phân phó Cung ma ma hầm canh cho ta.
Lục Giam nhẹ nhàng cầm tay nàng, đem giấu dưới tay áo:
A Dung, nàng đã nghe một câu này chưa?
Câu gì?
Lục Giam nhìn ánh mắt nàng một chữ lại một chút thấp giọng nói:
Phu thê, vĩnh kết đồng tâm, chung thân không thay đổi.
Những lời này, phía sau còn có một câu:
Kể cả trượng phu chết cũng không tái giá.
Lời này, từ trước nàng đã nghe qua, Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam nhẹ nhàng nở nụ cười:
Ta đã từng nghe, cũng chưa bao giờ quên.
Phu thê, vĩnh kết đồng tâm, chung thân không thay đổi. Kể cả trượng phu chết cũng không tái giá.
Những lời này xuất từ [ Lễ Ký Giáo Sinh], đại biểu truyền thống quan điểm của Nho gia, yêu cầu hôn nhân bảo trì tương đối ổn định, trừ bỏ yêu cầu thê tử không tái giá ra, cũng muốn cầu nam tử sau khi thành thân, chung thân không thay đổi, đầu bạc răng long. Đương nhiên, đây là lúc chưa phạm đến vấn đề tuyệt tình.