Chương 174: Khuyên Giải
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2373 chữ
- 2020-05-09 04:30:42
Số từ: 2368
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục Giam không muốn nói chuyện nhiều:
Chỉ bị một chút bệnh vặt, Nhị thẩm nương không cần quan tâm.
Tống thị thở dài:
Vậy là tốt rồi. Nay đông xuân giao mùa, không cẩn thận sẽ dễ bị trúng gió mà trở bệnh. Ta vừa thăm Tam thẩm nương con, nàng cũng bị bệnh, phải uống một chén thuốc lớn, thật đáng thương, ta ngày thường thấy nhiều lúc nhà hơi ầm ỹ, nhưng nhìn thấy nàng cùng Tam thúc phụ ngồi ngốc trong phòng, ta lại thấy tranh cãi ầm ĩ một chút vẫn tốt hơn.
Thấy Lục Giam cúi mắt không nói, liền vừa cười:
Ta cũng không có ý gì khác, chỉ là, Nhị lang con nếu tiện, còn nên khuyên nhủ lão thái gia, ta không muốn xen vào chuyện của Lục lang, nhưng cũng nên để hắn gặp mẫu thân. Ta cũng làm mẫu thân mà cảm động lây, Tam thẩm nương con…… Ai……
Lục Luân vội vàng ngắt lời:
Nương, Lục đệ rất tốt.
Tống thị nhìn kỹ thần sắc Lục Giam một chút, cũng không nhắc lại:
Ta đang muốn thăm Nhị chất tức, không biết lúc này có tiện không?
Lục Giam thản nhiên nói:
Không dám làm phiền Nhị thẩm nương, nàng chỉ bị chút bệnh vặt, nghỉ ngơi một lúc là được rồi, nếu quấy nhiễu các trưởng bối, trong lòng nàng sẽ bất an.
Tống thị mỉm cười:
Vậy ta sẽ không đi. Phu thê với nhau, cũng nên thông cảm một chút, cũng không thể vì một sự việc nhỏ mà trở nên xa lạ, Nhị lang con cần phải đối đãi với A Dung thật tốt, khi nhàn rỗi ta cũng sẽ đến nói chuyện với nàng.
Lại đột nhiên nhớ tới gì đó:
Đúng rồi, nghe nói lão thái thái bị kinh động, nếu tiện, còn nên đi cùng lão thái thái nói một tiếng, đỡ khiến lão nhân gia người lo lắng.
Lục Giam cúi mắt nói:
Thẩm nói phải.
Tống thị ôn nhu dặn dò Lục Luân:
Ngũ lang chiêu đãi Nhị ca con cho tốt, không được bướng bỉnh, ta đi trước.
Đợi Tống thị đi xa, Lục Luân đỡ lấy đầu vai Lục Giam, muốn đẩy hắn hướng vào phía trong:
Đi một chút đi, tiếp tục, tiếp tục.
Thấy Lục Giam thần sắc không tốt, không khỏi khe khẽ thở dài:
Nữ nhân một khi ở chung một chỗ, sẽ rối loạn thành một đoàn, phiền toái a! Nhìn xem, Nhị ca nay cũng tâm phiền ý loạn, đến sách cũng không đọc vào đầu, cứ thế mãi, anh hùng cũng không có khí khái. Ta nếu là huynh, phủi bước đi luôn, các nàng thích làm sao thì cứ làm như thế.
Lục Giam nhìn gương mặt trẻ tuổi non nớt của hắn, không khỏi cười khổ:
Ta nếu là đệ, cũng không thể bình lặng như thế này.
Lục Luân nghĩ nghĩ, cúi đầu cười:
Vậy huynh tính như thế nào? Không bằng đến chỗ của Chư tiên sinh đi thì tốt rồi.
Trốn không xong.
Lục Giam cầm tay hắn đặt xuống:
Ta đi về trước, cám ơn Ngũ đệ nhiệt tình khoản đãi.
Lục Luân nói:
Huynh không uống rượu sao?
Lục Giam cười:
Ngày khác đi.
Lâm Cẩn Dung đem đơn thuốc cho Lệ Chi:
Đưa cho Trường Thọ, bảo hắn mua mang về. Lấy nhiều tiền thưởng cho hắn.
Lệ Chi đáp ứng, nhỏ giọng hỏi:
Thiếu phu nhân, thuốc này có hại gì không?
Lâm Cẩn Dung cười nói:
Chính là chút thuốc tiêu thực, nhưng vẫn nên uống.
Tuy mọi người trong lòng đều biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, nhưng cần che giấu vẫn nên che giấu, đặt bậc thang cho nhau leo xuống.
Chợt nghe Anh Đào ở gian bên ngoài cười nói:
Tiểu thư mạnh khỏe.
Tiếp theo chợt nghe Lục Vân ôn ôn nhu nhu nói:
Thiếu phu nhân của các ngươi đâu? Đỡ hơn chút nào chưa?
Lệ Chi liền đem đơn thuốc nhét vào trong tay áo, đỡ Lâm Cẩn Dung nằm xuống. Lâm Cẩn Dung nửa nằm nửa ngồi trên tháp, nhìn Lục Vân nhẹ nhàng cười:
A Vân sao lại rảnh rỗi mà tới đây?
Lục Vân cười nói:
Nghe nói tẩu tử bị bệnh, cố ý tới đây thăm tỷ. Đã đỡ hơn chưa?
Một đôi đôi mắt đẹp lướt qua một vòng trên người Lâm Cẩn Dung:
Nghe nói đại phu đã tới, có nói là bị bệnh gì không?
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói:
Chưa nói, chỉ viết đơn thuốc thôi, ta cũng không nhìn nên không rõ.
Lục Vân rõ ràng không tin:
Cũng không hỏi sao?
Lâm Cẩn Dung nói:
Không hỏi, Nhị ca nói là đại phu trong nhà thường mời đến nên rất yên tâm. Chắc là chút bệnh vặt, qua hai ngày thì tốt rồi, lại hại muội đi một chuyến này.
Lục Vân cười cười:
Không phải vì lo lắng cho tẩu tử sao? Nghe nói tẩu chưa ăn cơm chiều, muốn ăn cái gì không? Ta sẽ sai người làm cho tẩu.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt, lạnh nhạt cười:
Đa tạ muội muội quan tâm, ta ăn rồi, ca ca muội đã sai Trường Thọ đi mua cháo và các món chay ở Ngũ Trượng lâu cho ta.
Ca ca tuy ít lời nhưng luôn rất cẩn thận. Ngày bé, mỗi lần hắn xuất môn, luôn nhớ rõ mua đồ chơi và món ăn ngon về cho ta, chưa lần nào không hợp ý. Không phải thân huynh, lại hơn hẳn thân huynh.
Lục Vân đang đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp, quay đầu liền thần bí hề hề hỏi Lâm Cẩn Dung:
Nghe nói hôm nay buổi chiều Huệ ma ma tới, nàng tới làm gì vậy?
Lâm Cẩn Dung cười nói:
Đến nói với ta Tam phu nhân đối với ta không có ác ý.
Không có ác ý vậy là tốt rồi.
Lục Vân trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói:
Tẩu tử, ta có một thỉnh cầu, không biết có nên nói hay không. Có lẽ tẩu nghe xong sẽ không thoải mái, nhưng ta không có nửa điểm tư tâm, chính là hy vọng mọi người đều tốt thôi.
Lâm Cẩn Dung bưng chén trà lên nói:
A Vân không cần khách khí như vậy.
Lục Vân nhìn chăm chú vào nàng, ngữ khí thực thành khẩn:
Mẫu thân tính tình táo bạo, tẩu tử không phải ngày đầu tiên mới biết, ta thỉnh cầu tẩu về sau đừng chọc nàng tức giận nữa, nhẫn nhịn nàng một chút, ta đều ghi tạc trong lòng, nàng cũng sẽ nhớ rõ chỗ tốt của tẩu. Đừng để cho người bên ngoài chế giễu.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười nói:
Ta không phải cố ý, ta cũng muốn điều tốt đẹp cho mọi người, nhưng có đôi khi ta cũng không khống chế được tính tình của bản thân. Ta đoán, phương diện này đại khái ta vẫn có điểm giống cô cô a.
Nghe nàng nói giống Lâm Ngọc Trân, Lục Vân trong mắt hiện lên một tia ảo não, tăng thêm ngữ khí nói:
Nhất định phải khống chế. Tẩu tử cũng đừng chê ta nhiều chuyện, ta là lo lắng, cũng là muốn tốt cho tẩu. Tẩu không biết, lúc này ở gian ngoài đã có người đàm tiếu, là nữ nhân lại là nhi tức, nên thuận theo trưởng bối công công bà bà, có thể nào bởi vì trưởng bối một câu vô tâm, mà lại không buông tha đây?
Lại dừng một chút, tận tình khuyên bảo nói:
Tẩu tử, ta là vì tẩu mà sốt ruột a.
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu:
A Vân vất vả rồi.
Cũng không hỏi là ai nói nhàn thoại về nàng.
Lục Vân cũng không nói là ai, thân thiết kéo tay Lâm Cẩn Dung, mang theo vài phần không yên cùng ngây thơ nói:
Tẩu tử đừng chê ta nhiều chuyện, đây đều là lời nói thật lòng. Ta không biết ăn nói cho dễ nghe, nhưng có ý tốt, chính là hy vọng toàn gia chúng ta hòa thuận, không muốn người thân đau lòng, có cừu oán với nhau. Nếu ta khiến tẩu tử trong lòng không thoải mái, ta nhận lỗi với tẩu được không?
Nói xong quả nhiên hành lễ với Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung một tay đỡ lấy nàng:
Không cần khách khí như vậy.
Lục Giam đi vào cửa:
A Vân đến sao?
Lục Vân tràn đầy tươi cười đứng dậy:
Vâng, ta đến thăm tẩu tử. Nhìn thấy tẩy tử không có chuyện gì, ta cũng an tâm, vậy ta cũng cáo từ đây.
Lâm Cẩn Dung vội giả bộ:
Ta đưa muội ra ngoài.
Lục Vân cuống quít đè nàng lại:
Sao có thể như vậy? Nếu để bệnh tình tăng thêm, ca ca sẽ đau lòng muốn chết, chẳng phải là sẽ oán trách ta đó sao?
Vừa nói vừa nhìn Lục Giam cười, Lục Giam cười nhẹ:
Ta đưa muội ra ngoài.
Huynh muội hai người sóng vai bước ra, không bao lâu, gian ngoài truyền đến tiếng cười thanh thúy của Lục Vân, Lục Giam cũng thật lâu không thấy tiến vào.
Lệ Chi thấp giọng nói:
Thiếu phu nhân, Đại phu nhân thật có nhiều phong thái.
Lâm Cẩn Dung hơi hơi nhíu mày, nhẹ nhàng bật bấc đèn lên. Không thể để người khác cưỡng ép dây dưa việc này, sẽ lãng phí tinh lực của nàng, phải chủ động giải quyết thôi.
Lục Giam vừa mới tiến vào, bên ngoài lại truyền đến thanh âm của Sa ma ma:
Nghe nói Nhị thiếu phu nhân bị bệnh, lão thái thái cố ý bảo lão nô tới thăm. Đã thỉnh đại phu chưa? Đã uống thuốc chưa? Cơm chiều muốn ăn gì không?
Mới nói, người cũng đã đến cửa.
Lâm Cẩn Dung nhanh xuống tháp, được Anh Đào nâng đỡ, hàm chứa cười nói:
Bất quá chỉ là chút bệnh vặt, nghỉ ngơi sẽ khỏe, lại làm kinh động lão thái thái, thật đúng là lỗi của ta. Làm phiền ma ma thay ta đa tạ lão thái thái, người đối với ta thật tốt, sau khi ta khỏe lại sẽ đến dập đầu cảm tạ lão nhân gia.
Sa ma ma ra lệnh nha hoàn phía sau buông một bao dược liệu, mỉm cười đánh giá Lâm Cẩn Dung một phen, sau khi hỏi han bệnh tình xong, mới nói:
Cũng không có gì, bị bệnh nên để người trong nhà biết. Lão thái thái nói, thiếu phu nhân an tâm dưỡng bệnh, có gì cần cứ sai người nói, quả quyết sẽ không ủy khuất người.
Tuy là lời an ủi vô cùng mờ mịt, nhưng cũng rất rõ ràng, nàng có thể an tâm dưỡng bệnh, không cần lo lắng ai tới thăm hỏi. Lâm Cẩn Dung đa tạ xong, Sa ma ma cũng không ở lại lâu mà cáo từ rời đi.
Đợi cho trong phòng chỉ còn hai phu thê, Lục Giam hỏi:
Hiện tại đã đỡ hơn chút nào chưa?
Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói:
Tốt hơn nhiều rồi. Uống thuốc rồi, nghỉ ngơi một hai ngày sẽ khỏe lại.
Lục Giam trầm mặc một lát, phân phó Đậu Nhi:
Mang nước ấm lên để rửa mặt.
Lâm Cẩn Dung liền hỏi hắn:
Ta bệnh, ban đêm khó tránh khỏi trằn trọc, chàng có muốn sang phòng cách vách ngủ không? Ta đã sai người trải đệm giường, than cũng đã được đốt.
Lục Giam cũng không ngẩng đầu lên:
Không cần.
Lâm Cẩn Dung cũng không nói nhiều, im lặng rửa mặt, im lặng nằm xuống. Lục Giam tắm rửa xong, lên giường, tựa vào đầu giường trầm mặc sau một lúc lâu, rồi tắt đèn đi ngủ.
Một đêm gió bấc thổi lạnh.
Sáng hôm sau thời tiết lạnh và khô ráo, có bông tuyết nhỏ bay bay, Lâm Cẩn Dung ở trong phòng dưỡng bệnh, Lục Giam như cũ sáng sớm đọc sách, buổi tối trở về nhà. Đồ thị cùng Lâm Ngọc Trân cũng không đến làm phiền.
Buổi sáng ngày thứ ba, tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, Lâm Cẩn Dung không cần đến chỗ Lâm Ngọc Trân vấn an, đúng là vô cùng rảnh rỗi, liền tìm một quyển sách giải trí, ngồi trên ghế đọc sách. Vừa mới đọc được hai hàng chữ, Quế Viên liền tiến vào nói:
Thiếu phu nhân, Trường Thọ nói, Nhị gia buổi sáng đi không đúng đôi hài, chân bị lạnh, muốn đổi hài bằng da.
Lâm Cẩn Dung nhân tiện nói:
Đi tìm rồi đưa qua đó.
Quế Viên thấp giọng hỏi Lệ Chi, rồi tìm thấy hài bằng da đưa ra ngoài.
Không bao lâu sau, lại tiến vào nói:
Nhị gia buổi sáng xuất môn, quần áo đơn bạc, hỏi thiếu phu nhân tìm cẩm bào màu thiên thanh đính lông chồn trắng.
Không đợi Lâm Cẩn Dung mở miệng, Lệ Chi liền bước nhanh đi vào tìm, nhưng không thấy, đành phải hỏi Lâm Cẩn Dung:
Thiếu phu nhân có từng thấy không?
Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài, nàng làm sao từng thấy qua hắn có cẩm bào màu thiên thanh lông chồn trắng bao giờ? Không khỏi đứng dậy dẫn đám người Lệ Chi mở hòm xiểng, cẩn thận tìm một hồi, vẫn không tìm thấy, đành phải cầm áo choàng màu xanh nhạt đi ra, ra lệnh Trường Thọ tiến vào:
Chưa từng thấy kiện quần áo kia của Nhị gia, lấy cái này cũng giống vậy. Còn có cái gì thì nói luôn một lần đi, đỡ khiến Nhị gia bị đông lạnh.
Trường Thọ cúi mắt nói:
Thiếu phu nhân, Nhị gia hôm nay tính tình quái đản, hắn muốn kiện quần áo kia, hạ nhân mà cầm quần áo này đi, hắn tất nhiên sẽ không buông tha nô tài.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nói:
Ta đưa qua vậy.