Chương 177: Chúng Sinh
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2461 chữ
- 2020-05-09 04:30:43
Số từ: 2456
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Lục lão phu nhân đang mờ mịt buồn ngủ sau khi biết được lý do Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam đến, liền tặng Lâm Cẩn Dung một chậu hoa sơn trà màu trắng, tính làm quà đáp lễ. Lâm Cẩn Dung không tiện nhận đành nói:
Sao con có thể nhận thức ăn kính chủ nhân được.
Lục lão phu nhân cười tủm tỉm:
Cho dù như thế, cũng phải có người nhớ kỹ tới ta. Ta thân mình không tốt, hiếm khi xuất môn, đã sớm nhắc tới Thính Tuyết các hoa mai nở rộ, từ mùa đông đến mùa xuân, cũng không có cơ hội đi ngắm. Nếu không phải con mang đến cho ta, chỉ sợ hoa tàn cũng không chưa được nhìn qua.
Lục Giam ửng đỏ mặt nói:
Đều là tôn nhi không chu toàn.
Lục lão phu nhân cười nói:
Thôi, Nhị lang, ta cũng không nỡ trách con, ai cũng biết con đang dụng công, đợi cho con tên đề bảng vàng, tổ mẫu mới thật sự cao hứng.
Lâm Cẩn Dung hai mắt tìm tòi mọi nơi, rốt cục ở trên tháp tìm thấy một quyển kinh thư, liền cười nói:
Tổ mẫu thích đọc kinh thư, người có nhìn được rõ ràng không?
Lục lão phu nhân thở dài:
Mắt mờ, thấy không rõ lắm.
Lâm Cẩn Dung liền theo cột leo lên tiếp lời:
Con ở nhà cũng từng sao chép rất nhiều kinh thư, năm đó ở ở nông thôn, lại được nghe thấy sư thái giảng giải qua, tổ mẫu nếu không chê, tôn tức sẽ tới đọc cho người nghe, lại thay người sao chép một quyển có chữ lớn hơn, được không?
Lục lão phu nhân mỉm cười:
Ta chỉ sợ các con trẻ tuổi chê ta nơi này bực bội buồn tẻ, nếu như con không chê, ta đương nhiên cũng không chê.
Đến tận đây, Lâm Cẩn Dung xem như đã tìm thấy một nơi để đến.
Kế tiếp hai người đến chỗ Lâm Ngọc Trân, Lục Vân đi ra tiếp nhận cành hoa, thật có lỗi nói:
Mẫu thân đêm qua chưa từng ngủ ngon, sáng nay dậy có chút cảm mạo, uống thuốc nằm nghỉ đang đổ mồ hôi.
Rõ ràng là không muốn gặp bọn họ, cố ý so đo. Từ trước, Lâm Ngọc Trân thân thể khỏe mạnh thường xuyên dùng chiêu này đối phó nàng, bởi vậy Lâm Cẩn Dung cũng không lo lắng, thong dong nói:
Ta đây đưa xong cành hoa tới các nơi sẽ quay lại phụng bồi mẫu thân.
Lục Vân liền đẩy nàng đi ra ngoài:
Cần gì phải vậy? Chính tẩu cũng là bệnh mới khỏe lại, nơi này có ta là được rồi. Nếu tẩu có tinh thần, không ngại chăm sóc ca ca một chút. Hắn đọc sách mới là đại sự.
Lâm Cẩn Dung liền tiếp lời:
Ta sao lại không biết xấu hổ như vậy? Vốn phụng bồi bà bà là trách nhiệm của ta, tiểu cô vất vả rồi.
Lục Vân giật mình, cười sáng lạn như hoa:
Sao lại ngượng ngùng như thế? Chúng ta là tiểu cô tẩu tử, lại là thân biểu tỷ muội, là người một nhà, thân cốt nhục, tẩu làm hay ta làm chẳng phải giống nhau hay sao?
Lục Giam nhân tiện nói:
A Dung, nếu A Vân đã nói như vậy, nàng cũng đừng cùng muội ấy khách khí. Muội ấy sẽ không nói xấu gì nàng đâu.
Lục Vân mở to mắt nhìn, tươi cười có chút không được tự nhiên.
Lâm Cẩn Dung nhịn cười nói:
Vậy thì, chúng ta đi trước. Đợi đến sau giữa trưa lại tới vấn an cô cô.
Đợi cho hai người đi xa, Lục Vân cầm hoa bước vào, Lâm Ngọc Trân ngồi ở trên tháp chán ghét trừng mắt nhìn cành hoa kia:
Ném đi! Ta nhìn thấy sẽ tức giận. Con vì sao không để nàng ta tới phụng bồi ta? Chăm sóc cho bà bà, đó là thiên kinh địa nghĩa!
Vì sao nàng không cho Lâm Cẩn Dung phụng bồi Lâm Ngọc Trân, rõ ràng là Lâm Cẩn Dung quá mức đáng giận, cứ tự nhiên mà đến chỗ tổ phụ tổ mẫu trước. Lục Vân tiếp nhận bình hoa nha hoàn Phương Linh đưa qua, tự tay đem hoa mai cắm vào đó, đặt vào nơi khó nhìn thấy nhất:
Người lại làm cái gì vậy? Chính mình tự tức giận, người nên biết, có gì ầm ỹ cả nhà mọi người đều biết, không phải người không muốn gặp hai người bọn họ sao.
Lâm Ngọc Trân tức giận một lát, mới chậm rãi quay lại nói:
Con nói nàng sáng sớm đã đến chỗ tổ phụ, rồi lại đến chỗ tổ mẫu đó sao? Kế tiếp lại đến chỗ người giả bộ đó để [ăn cây táo, rào cây sung] đúng không?
Lời này mẫu thân về sau đừng nói nữa, tai vách mạch rừng, truyền ra ngoài khó tránh khỏi rét lạnh lòng người.
Lục Vân nghiêm mặt nói:
Lần lượt tới cửa đáp tạ, vốn cũng không có gì để chỉ trích. Nương, nếu quản không được, không bằng người buông tha đi, ca ca sẽ không thể không nhớ ân tình. Kỳ thật quan trọng nhất là ca ca.
Nếu có thể đem Lục Giam nắm chặt trong tay, so với thứ gì cũng mạnh mẽ hơn, khi đó Lâm Cẩn Dung tính là cái gì?
Lâm Ngọc Trân nhìn cành hồng mai kia không nói được một lời. Nàng không thể để Lâm Cẩn Dung lấn lướt như vậy, dù sao cũng phải bắt Lâm Cẩn Dung hiểu được trong nhà này những ai là người quan trọng.
Trong viện Tống thị, vĩnh viễn đều có rất nhiều người chờ đáp lời, Lã thị thập phần hối lỗi:
Không có biện pháp, việc đồng áng là chính sự, không chỉ là thôn trang có nhiều việc, trong nhà cũng có rất nhiều việc vặt, qua một mùa đông, khu vườn cũng nên được tu chỉnh. Mẫu thân thật sự không xuất môn được, còn muốn thỉnh Nhị thúc cùng Nhị đệ muội thứ lỗi.
Lâm Cẩn Dung cười nói:
Không ngại, biết Nhị thẩm nương có việc, chúng ta ngồi chờ là được rồi.
Đang nói, Tống thị liền cười tủm tỉm đi đến:
Các con lần đầu tiên tới cửa, ta sao có thể không ra gặp? Vốn cũng không có nhiều việc như vậy, là vừa mới nhận được lão thái gia phân phó, rất nhanh sẽ đến ngày Thượng tị
(ngày tị đầu tháng 3 âm lịch – ngày lễ trừ ma)
, năm nay cả nhà đều đến nhà cũ ở nông thôn qua tiết này, viếng mồ mả, cũng để Nhị chất tức gặp vài bổn gia. Không khỏi phải ở lại mấy ngày, ăn ở thế nào đều phải an bài chu đáo tỉ mỉ, cho nên mới trì hoãn một lát. Thế nào rồi, A Dung thân thể đều khỏe lên chưa?
Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy hành lễ:
Nhờ phúc của thẩm, đều rất tốt.
Tống thị cầm tay Lâm Cẩn Dung, từ trên xuống dưới nhìn một phen, khen:
Khá lắm tiểu mỹ nhân. Nhị lang chúng ta thật có phúc khí, người đẹp nhất tốt nhất đã được con chọn mất rồi.
Lục Giam tươi cười phát ra từ nội tâm:
Là nhờ các trưởng bối tác hợp.
Tống thị cười nhìn hai người liếc mắt một cái, nói:
Cũng đã đến giờ cơm trưa, có ở lại dùng cơm với chúng ta không?
Lục Giam không nói, Lâm Cẩn Dung cười nói:
Chúng ta còn muốn đến chỗ Tam thẩm nương, sẽ không quấy rầy Nhị thẩm nương.
Đi đến chỗ Tam thẩm nương a?
Tống thị có chút kinh ngạc, lại có chút vui mừng:
Đúng là nên đi, đã bước vào giao mùa, cũng không biết bệnh cũ của nàng có tái phát không. Ta nơi này có hai gói thuốc dán bọn họ mới mang về, vừa vặn các con thay ta mang qua. Lúc này ta không nhàn rỗi, ngày khác lại tới thăm nàng.
Đồ thị có bệnh cũ, thay đổi thời tiết sẽ bị đau bả vai. Nghe nói là năm đó chăm sóc Lục Giam nên mắc bệnh — Đồ thị lần đầu tiên làm nương, có việc Đại phòng chết non vài hài tử ở ngay trước mắt, nàng lo lắng đem Lục Giam mới sinh ra giao cho nhũ mẫu chăm sóc, tự mình chiếu cố Lục Giam, khi ngủ bả vai cùng khuỷu tay thường xuyên lộ ra bên ngoài chăn, khi đó đúng là cuối mùa thu, do đó bệnh không dứt.
Chuyện này Lâm Cẩn Dung đã biết, cho nên cũng không hỏi Tống thị rằng Đồ thị có bệnh cũ gì, chỉ cười cáo từ.
Tống thị nhìn theo phu thê hai người ra cửa, thu liễm tươi cười, xoa xoa trán nói:
Ta đoán, không bao lâu nữa, lão thái gia sẽ để nàng cùng chúng ta quản sự.
Lã thị đang mỉm cười đùa với tiểu nhi tử trong lòng, nghe vậy kinh hãi:
Mẫu thân sao lại nói như thế?
Tống thị có chút phiền chán:
Con còn không nhận ra sao? Năm đó sau khi con sinh Nguyên Lang, lão thái gia mới an bài cả nhà trở về nhà cũ một chuyến, nay nàng vào cửa chưa tròn một tháng, đã an bài trở về nhà cũ gặp dòng họ, đạp thanh viếng mồ mả, đây là đãi ngộ tông phụ. Kế tiếp, nàng sẽ không quản gia sao? Đừng quên lão thái gia thích nhất là loại người như vậy.
Nhị phòng mấy năm nay việc trong việc ngoài, tuy ở trong nhà cũng có thể coi là trụ cột, nhưng thủy chung địa vị vĩnh viễn đều không hơn được Đại phòng. Vô luận ngày lễ ngày tết, hay là hiến tế yến khách, vĩnh viễn phải là Đại phòng đứng ra, trong tương lai, hai lão trăm tuổi, trong nhà này đại bộ phận tài sản cũng sẽ thuộc về Đại phòng. Lâm Cẩn Dung có tài kinh thương, có thể xuất kỳ bất ý ở trong nhóm Lâm gia tỷ muội tạo nên vòng vây, vừa tới liền huyên náo long trời lở đất, sao có thể gọi là người lương thiện được? Vì thế hai người đều trở nên trầm mặc.
Tam phòng ở tại phía tây nam của Lục phủ, bởi vì Đồ thị cùng Lục Thiện đều không khỏe lắm, Lục Tam lão gia lại thích đóng cửa đọc sách, nơi này có thể nói là nơi im lặng tối tăm nhất trong Lục phủ.
Trong viện trồng cây lê, năm nay lập xuân so với năm vừa rồi sớm hơn, lúc này chưa nở, gốc cây trụi lụi phủ tuyết, không thấy hạ nhân đi qua đi lại, chỉ có một ma ma trông cửa mặc quần áo nửa mới nửa cũ, chân tay co cóng đứng ở cạnh cửa, nhìn đống tuyết đọng mà ngẩn người.
Tình cảnh này, so sánh với sân viện tinh xảo của Lâm Ngọc Trân, nha hoàn ma ma ngay ngắn có trật tự, thì chính là nghèo túng thất vọng; So sánh với nơi ở của Tống thị khí thế ngất trời, người đến người đi thì chính là một nơi cô tịch u uất.
Mặc dù biết được trong phòng kỳ thật không phải tình cảnh như vậy, mặc dù biết được Đồ thị cũng không thiếu người hầu hạ, nhưng đối lập rõ rệt như vậy, Lục Giam lông mày cũng không khỏi nhẹ nhàng nhíu lại.
Lệ Chi vội bước nhanh tiến lên:
Ma ma, Nhị gia cùng Nhị thiếu phu nhân đến thăm Tam lão gia cùng Tam phu nhân, làm phiền ngươi đi vào thông báo một tiếng.
Ma ma kia chạy vào bên trong:
Lão gia, phu nhân, Nhị gia đến đây.
Huệ ma ma vội vàng từ trong đi ra ngoài, hồng đôi mắt nói:
Khách quý, khách quý, mau mời vào, mau mời vào.
Ngay sau đó, Lục Tam lão gia khoác kiện miên bào màu xanh mặc ở nhà nửa mới nửa cũ, trên đầu cắm một cây tố ngân trâm, ra đến cửa thì đứng lại, híp mắt nhìn trong chốc lát, cao hứng nói:
Nhị lang, các con sao lại rảnh đến đây?
Lục Giam đem Lâm Cẩn Dung đẩy lên trước:
A Dung thấy hồng mai trong Thính Tuyết các nở rộ rất đẹp, cố ý hái một cành tới tặng thẩm, để an ủi thẩm trong lúc bệnh tật tịch mịch.
Lâm Cẩn Dung liền cầm lấy cành mai trong tay Lệ Chi, hai tay dâng lên, Huệ ma ma vội tiếp nhận, kính cẩn nói:
Thật sự là khó có được, phu nhân nhất định vô cùng thích. Cành hoa mai này để lão nô cắm ở đầu giường phu nhân, phu nhân mỗi ngày vừa thấy, không được mấy ngày bệnh sẽ trở nên tốt hơn.
Lục Giam có chút xấu hổ, giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, thấy nàng hàm chứa cười, cũng không hờn giận, mới yên lòng.
Lục Tam lão gia híp mắt đem Lâm Cẩn Dung từ đầu đến chân đánh giá một phen, khe khẽ thở dài:
Đều tiến vào đi, bên ngoài rất lạnh.
Lâm Cẩn Dung vừa mới động cước bộ, Lục Giam ngay tại bên tai nàng nhẹ giọng nói:
Tam thúc phụ đọc sách mắt kém, vì vậy nhìn không rõ lắm.
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói:
Ta biết.
Lục Tam lão gia đọc sách khiến mắt kém, lúc cầm sách hận không thể đem mọi thứ sát vào mặt vậy, nhưng hắn lại cực kỳ yêu đọc sách, mặc dù không thấy làm nên trò trống gì, nhưng cũng không giống như Tam lão gia vô sỉ nhà nàng. Lục Tam lão gia không nạp thiếp, không cần thiết sẽ không xuất môn, chỉ đơn thuần yêu đọc sách, đối với Đồ thị chưa bao giờ động tay chân, cũng không cãi cọ ầm ĩ, đương nhiên, đối với việc lớn việc nhỏ trong nhà cũng là không quá để bụng.
Hai người mới vừa vào cửa, Đồ thị thũng hai mắt, sắc mặt tái nhợt được nha hoàn nâng đỡ đi ra, mắt thấy Lục Giam liền nói:
Nhị lang, con có trông thấy đệ đệ không? Hắn ăn ngon miệng không? Có được mặc ấm không?
Mới nói, nước mắt đã chảy xuống.