Chương 180: Thượng Tị


Số từ: 2308
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Nhà cũ so với nhà mới ở Bình châu im lặng hơn nhiều, ban đêm trừ bỏ thanh âm chuột chíu chít, cơ bản không nghe thấy tiếng vang gì.
Canh bốn, Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, nhẹ nhàng đem tóc phân tán khắp nơi kéo qua một bên, nghiêng lỗ tai lắng nghe động tĩnh. Bên người Lục Giam ngủ thật say, tiếng hít thở vừa nhẹ vừa sâu, nhẹ đến mức nàng cơ hồ không nghe thấy. Chung quanh đều im lặng quá mức, khiến cho nàng cảm thấy ngay cả màng tai giống như bị bịt kín một tầng, mông mông lung lung, không rõ ràng.
Nàng không thích loại cảm giác này, ngủ không được, đành đơn giản ngồi dậy, nhẹ tay nhẹ chân bước qua người Lục Giam, khoác ngoại bào, đẩy cửa rồi đi ra ngoài.
Đêm tháng ba không khí còn mang theo hơi thở lạnh lẽo, hít vào phế phổi có chút thanh tỉnh. Trên trời không trăng đầy sao. Đèn ở hành lang không biết khi nào đã tắt, càng khiến tinh quang trong trẻo nhưng lạnh lùng. Một con mèo nhanh nhẹn chạy qua đầu tường, đứng cách Lâm Cẩn Dung không xa, nghiêng đầu im lặng nhìn nàng chằm chằm, mắt mèo lóe ra ánh sáng.
Lâm Cẩn Dung dựa vào cây cột đứng yên, trầm mặc nhìn con mèo kia. Nhà cũ ít người, lương thực lại cất trữ không ít, nhiều nhất chính là chuột, cho nên nuôi khá nhiều mèo. Mà mấy con mèo này xuất quỷ nhập thần, luôn xuất hiện ở chỗ không thể tưởng tượng nổi, khi đó một trong những nguyên nhân nàng không thích chỗ này, chính là chuột cùng mèo ở đây.
Lá gan của nàng cho tới bây giờ cũng không lớn, thường xuyên bị mèo cùng chuột dọa cho sợ tới mức trong lòng run rẩy. Nàng cảm thấy, trong nhà cũ dưới ánh trăng, người chết vốn không ít, đột nhiên xuất hiện trừ bỏ mèo cùng chuột ra, còn có thể có cái gì khác không đây. Cho nên năm ấy lúc mới sinh ra Ninh nhi, nàng đến đây, bị kinh hách vài lần, tiếp đó trời vừa tối, nàng liền bế Ninh nhi ngồi ở trong phòng, không dám xuất môn. Lục Giam biết nàng sợ hãi, luôn từ chối lời mời của Lục Thiệu cùng Lục Kinh, ngồi ở một bên đọc sách cùng nàng và Ninh nhi.
Lần thứ hai đến, nàng cùng hắn đã phân phòng. Nàng cơ bản không gặp được hắn, hắn hoặc là ở chỗ của Lục Thiệu, hoặc là ở chỗ của Lục Luân, hoặc là ở trong phòng của hắn. Mà nàng lúc đó, đã không còn sợ hãi mèo cùng chuột xuất quỷ nhập thần này nữa, mỗi lần nghe thấy tiếng động lạ thường, nàng sẽ nhịn không được suy nghĩ, nếu thật sự có quỷ thần, không bằng đem nàng mang đi, xong hết mọi chuyện. Hoặc là, Ninh nhi có thể nhập vào mộng của nàng, nàng có thể ôm nó một cái, hướng nó biểu đạt sự hối lỗi cùng thương tâm của mình. Nhưng nàng lại muốn, tiểu Ninh nhi của nàng, không nên lưu luyến ở thế gian này, nó nên được thuận thuận lơi lợi đầu thai mới đúng.
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng đè khóe mắt có chút ẩm ướt kia, cơ hồ là hung tợn trừng mắt nhìn con mèo, nàng là người đã chết một lần, nàng đối với thần Phật kính sợ, nhưng đối với những thứ này thật sự không còn sợ hãi nữa.
Con mèo kia dường như cảm nhận được địch ý của nàng, quay đầu, lặng yên không một tiếng động chạy đi. Lâm Cẩn Dung cắn môi ngồi xổm xuống, muốn khóc, lại khóc không được. Nàng dựa vào cây cột chậm rãi đứng lên, nhìn lên sao Thái Bạch sáng nhất chân trời kia, nhìn đến mức hai mắt mơ hồ.

A Dung?
Lục Giam đứng ở cửa, áo khoác cũng không mặc, hơi hơi nhíu mày, có chút trách cứ nhìn nàng:
Nàng đang làm gì vậy?

Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nhợt nhạt cười:
Ta đang nhìn mèo.

Lục Giam giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước nhanh tới phía nàng, ôm lấy đầu vai nàng trách cứ nói:
Khuya khoắt thế này nàng nhìn mèo làm cái gì?
Hắn cúi đầu, đem mặt dán vào hai má của nàng:
Nhỡ bị cảm lạnh thì sao đây?

Hai má của hắn nóng bỏng, trong ngực còn mang theo hơi ấm vừa mới rời giường, Lâm Cẩn Dung dựa vào hắn đứng yên rồi thấp giọng nói:
Chàng nói trên đời này có quỷ thần không?

Lục Giam thân mình cứng đờ, lập tức thấp giọng nói:
A Dung, thật ra ta nghĩ không có thực. Nhưng ta nghĩ, đối với quỷ thần trong lòng nên mang sự tôn kính, không thể xúc phạm.
Hắn không tin quỷ thần, không tin phật.
Lâm Cẩn Dung thanh âm cực thấp, lại thập phần kiên định nói:
Là có.

Lục Giam trầm mặc một chút, đẩy nàng vào bên trong:
Được rồi, không nói chuyện này nữa, vào trong phòng đi, mặt cùng tay nàng đều đông lạnh rồi.

Có thanh âm của bọn nha hoàn, Lâm Cẩn Dung đoán nếu Lệ Chi nghe thấy động tĩnh sẽ đứng lên xem, liền im lặng theo Lục Giam vào phòng.
Lục Giam sờ soạng đem đèn thắp sáng, ở giá áo lấy áo khoác phủ thêm, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn Dung, tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng:
A Dung, ban đêm nàng không ngủ được sao?

Lâm Cẩn Dung lúc này mới thấy có chút mệt mỏi, thấp giọng nói:
Ta nghe thấy có tiếng chuột chí chóe đánh nhau, trong phòng này vừa tối vừa lạnh.

Lục Giam có chút thân thiết nở nụ cười:
Cho nên nàng chạy ra bên ngoài nhìn mèo sao? Nghe thấy chuột đánh nhau, vì sao không gọi ta?

Lâm Cẩn Dung mỉm cười:
Thấy chàng đang ngủ say.

Lục Giam nhìn nàng sau một lúc lâu, kéo tay nàng nắm trong tay:
A Dung, nàng không thích nơi này phải không?

Lâm Cẩn Dung do dự một chút, gật đầu:
Ta không thích phòng ở này.


Phòng ở này có hơi cũ, cũng thô sơ, có chút tối tăm, rất nhiều thứ bất tiện, nhưng mà……
Lục Giam cười cười:
Quanh đây có nhiều chỗ khá đẹp, ta có thể mang nàng đi chèo thuyền du ngoạn.
Đợi đến khi những người ở Lục gia đều rời đi, chỉ còn lại có hai người, thì đây sẽ là thiên hạ của bọn họ.
Lâm Cẩn Dung lệch người qua tháp, mở to mắt chờ hừng đông. Trong nhà này, người định đoạt là Lục lão ông, mà Lục Giam kỳ thật đã hạ quyết tâm phải ở lại chỗ này, cũng không phải thật sự muốn trưng cầu ý kiến của nàng.
Lục Giam đẩy nàng, ý bảo nàng nằm xuống, rồi cũng nằm xuống bên cạnh, đem chăn đắp lên cho cả hai:
Hiện nay vẫn sớm, còn một lúc nữa mới đến canh năm, nếu không đi vào ngủ tiếp trong chốc lát, hay là chúng ta chơi cờ?

Lâm Cẩn Dung cười nhẹ:
Coi như hết, tóm lại đều là ta thua.
Nếu thắng hắn, hắn không thuận theo, chơi qua chơi lại, thua như vậy lại càng không nói tới.
Lục Giam có chút xấu hổ cười:
Chúng ta trò chuyện được không? A Dung, lần đầu tiên nàng nhìn thấy ta là khi nào? Nàng còn nhớ rõ không?
Hắn chung quy vẫn lo lắng về chuyện Lâm Cẩn Dung lúc trước chán ghét hắn như vậy, vẫn luôn muốn tìm tòi nghiên cứu nguyên do.
Lâm Cẩn Dung từ từ nhắm hai mắt nói:
Nhớ không rõ lắm, có lẽ là ở thật lâu thật lâu trước kia chăng?

Lục Giam cười nói:
Có thể được bao lâu chứ? Nàng cũng bất quá mới mười bảy tuổi mà thôi.

Lâm Cẩn Dung nâng tay lên che mắt:
Mệt nhọc.

Lục Giam không nhắc lại, thò người ra lấy một quyển sách trên giá sách, nương theo ngọn đèn mà đọc. Mãi cho đến khi bên ngoài cửa phòng mở ra, Lệ Chi các nàng rời giường, mới khiến Lâm Cẩn Dung tỉnh lại.
Lục lão ông sớm có phân phó, ngày hôm nay phải ở nhà cũ tổ chức tiệc, chiêu đãi dòng họ. Cho nên người đến thật sự không ít, rất nhiều già trẻ lớn bé vào nhà cũ của Lục gia, chiếu theo nam nữ khác biệt ngồi ở bên ngoài viện và bên trong dùng điểm tâm.
Tuy rằng trước tiên đã bắt đầu chuẩn bị từ nhiều ngày trước, Tống thị cùng Lã thị vẫn bận tối mày tối mặt. Trong nhà các nữ quyến khác đều không thể trông cậy, Lâm Ngọc Trân mặc kệ gia sự, tất nhiên không biết quản lý, chuyên môn chỉ cùng Lục lão phu nhân cùng các lão thái thái thân thiết nói giỡn, khoe khoang tài sản; Lục Vân là tiểu thư chưa đính ước, Lâm Ngọc Trân không nỡ để nàng đi theo chịu tội, cũng được ăn vận xinh đẹp bồi bên cạnh Lục lão phu nhân, bình yên hưởng thụ nhóm thân thích tán dương cùng đánh giá, vì việc làm mai mà chuẩn bị; Đồ thị là ma ốm, rất nhiều ngày chưa được gặp Lục Thiện, khó khăn lắm mới có cơ hội này, lúc này một lòng một dạ chỉ muốn ở bên cạnh Lục Thiện chăm sóc hỏi han ân cần.
Về phần Lâm Cẩn Dung, là nhi tức chưa tròn tháng, lần này trở lại nhà cũ là vì nàng, ai dám kêu nàng làm việc đây? Tất nhiên cũng là ở lại bên cạnh Lục lão phu nhân, được Lục lão phu nhân long trọng giới thiệu cho nữ quyến trong tộc biết. Bởi vậy, toàn gia mọi người đều hưởng phúc, cũng chỉ có bà bà và nhi tức của Nhị phòng ở bên ngoài chiếu cố lo liệu.
Hạ nhân ở nhà cũ rất nhiều người đều là lão bộc, sinh con đẻ cái rồi lại làm tại đây, rắc rối khó gỡ, so với ở nhà mới càng khó thu thập hơn, huống chi bên trong còn có rất nhiều tộc nhân gia cảnh không tốt, nghe nói muốn tổ chức tiệc, cố ý đến làm công ngắn hạn trợ cấp gia dụng, Lục gia cũng không muốn nhận thanh danh ngại bần yêu phú, bắt nạt tộc nhân. Cho nên, Tống thị thật sự là quá khó khăn, cổ họng đều khô khốc, các ma ma có năng lực mang theo đều bận rộn nhảy loạn lên, mới xem như thu xếp yến tiệc thỏa đáng.
Đợi cho sắp tan tiệc, Tống thị cùng Lã thị mới có cơ hội ngồi xuống ăn cơm, còn phải ăn nhanh một chút, bởi vì xe ngựa để đi viếng mồ mả đã được chuẩn bị tốt, lập tức sẽ xuất phát.
Lâm Ngọc Trân thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy được xả giận, không khỏi giả mù sa mưa nói:
A Dung, mau tới đây hành lễ với Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu nói lời cảm tạ. Hôm nay nếu không có các nàng hỗ trợ, việc này sẽ là con nên làm.

Lã thị sắc mặt nhất thời khó coi, đang cầm bát có chút nuốt không trôi, Tống thị tươi cười như cũ sáng lạn đáp:
Nói gì vậy, cần gì phải cảm tạ? Hỗ trợ cái gì chứ? Đều là người một nhà, vẫn là việc của nhà mình mà, khách khí cái gì?

Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy cười nói:
Ta sẽ xới cơm và thêm thức ăn cho Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu.
Nếu nàng làm theo lời Lâm Ngọc Trân an bài cùng Tống thị, Lã thị nói lời cảm tạ, dứt khoát sẽ là ngốc nghếch hồ đồ chống đối lại Nhị phòng, Lục lão phu nhân nhất định sẽ không thích; Nhưng nếu không cảm tạ, nàng ngồi mát ăn bát vàng còn không tỏ vẻ gì, xác thực cũng là không nên, rơi vào trong mắt người ngoài chính là không biết tốt xấu, không hiểu quy củ không biết chừng mực. Không bằng cái gì cũng không nói, lấy hành động thực tế thay lời.
Tống thị tất nhiên tận hết sức lực khen ngợi Lâm Cẩn Dung:
Nhị chất tức còn nhỏ đã ôn hòa lại biết lễ, nhân tài phẩm hạnh đều là trăm dặm mới tìm được một.
Rồi an an nhiên nhiên hưởng thụ Lâm Cẩn Dung thêm cơm cùng gắp thức ăn.
Lâm Ngọc Trân khinh thường khẽ nhếch khóe môi, Lục Vân rũ mắt xuống, nhẹ nhàng ăn cơm.
Lục lão phu nhân ở một bên nhìn Lâm Cẩn Dung, thập phần vừa lòng, quay đầu cười dài cùng các lão thái thái bối phận tuổi tác xấp xỉ tiếp tục nhàn thoại.
Chút nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Lâm Ngọc Trân, bên ngoài vừa truyền đến tin tức xuất phát, nàng liền hoan hoan hỉ hỉ dẫn Lâm Cẩn Dung đi ra ngoài, thừa dịp trước khi lên xe, đem Lâm Cẩn Dung giới thiệu cho vài dòng họ có địa vị trong tộc. Lục lão ông cũng không thúc giục, tùy ý để nàng đưa Lâm Cẩn Dung ở trước mặt mọi người đi một vòng, rồi mới hạ lệnh xuất phát.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Thế Hôn.