Chương 195: Hiểu Lầm
-
Thế Hôn
- Ý Thiên Trọng
- 2418 chữ
- 2020-05-09 04:30:46
Số từ: 2413
Nguồn: hoantusontrang.wordpress
Giờ hợi, Anh Đào tìm đến Lâm Cẩn Dung đáp lời:
Nhị gia sau khi rời khỏi đây trước tìm Trường Thọ, tiếp theo đến chỗ Tam phòng, ở trong phòng Tam phu nhân ngây người ước chừng hơn nửa canh giờ, sau đó đi tìm Phạm đại quản sự. Lúc này đang cùng Phạm đại quản sự uống rượu, còn có vài quản sự ngoại viện kèm theo.
Lâm Cẩn Dung thoáng hơi trầm ngâm, nói:
Cầm tiền đến, bảo phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ nhắm, rồi cầm thêm hai bình rượu ngon tới.
Anh Đào nhỏ giọng nói:
Thiếu phu nhân, vậy không phải sẽ khiến người ở phòng bếp biết sao?
Phạm Bao thỉnh Lục Giam ăn cơm uống rượu, tất nhiên sẽ có biện pháp khác, không cần thiết phải thông qua phòng bếp. Hiện tại Lâm Cẩn Dung lại sai phòng bếp nấu cơm, tương đương là nói cho Nhị phòng biết Lục Giam đang cùng các quản sự ngoại viện ăn uống vui vẻ, vậy không phải lấy kim đâm vào mắt Nhị phòng sao? Cho dù là hiện tại thoái nhượng, Nhị phòng cũng sẽ không ngừng lại, nếu vậy, chẳng phải là càng thêm hận sao?
Lâm Cẩn Dung không khỏi cười vỗ đầu nàng:
Hảo hài tử, cũng nghĩ được đến chuyện này. Nhưng ngươi ngẫm lại xem, ngươi có thể nghe ngóng được chuyện này, người khác lại không biết sao? Nếu Nhị gia cùng các quản sự ăn cơm, chúng ta bên này đương nhiên cũng nên tỏ vẻ, không thể giả vờ như không biết, chúng ta biết, cũng không muốn che giấu, quang minh chính đại, nếu che che giấu giấu ngược lại giống như ăn trộm vậy.
Lục Giam đã có hành động, nàng đương nhiên nên cao điệu phối hợp. Trong lòng nghĩ như thế nào là một chuyện, nên làm như thế nào lại là chuyện khác.
Anh Đào có chút ngượng ngùng:
Thiếu phu nhân, là nô tỳ xuẩn ngốc, để nô tỳ đi làm.
Vì thế cùng Đậu Nhi đến chỗ Lệ Chi lấy tiền, rồi hướng về phía phòng bếp.
Lâm Cẩn Dung cũng không chờ Lục Giam, tự thu thập thỏa đáng, nằm lên giường, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy bức rèm có tiếng vang, có người nhẹ nhàng đi đến, đứng bất động trước sa trướng. Tưởng Anh Đào quay lại hồi báo, liền nhắm mắt lại nói:
Là Anh Đào sao? Rượu và thức ăn đã đưa qua chưa?
Người nọ một lát sau mới trả lời:
Đưa qua rồi.
Chính là thanh âm của Lục Giam.
Ngay sau đó hương rượu thản nhiên xen lẫn với nhiệt khí cơ thể nghênh diện ập đến, Lâm Cẩn Dung lập tức tỉnh táo lại, mới mở mắt ra liền chạm phải gương mặt của Lục Giam. Lục Giam chống hai cánh tay, áp người phía trên nhìn nàng, hai mắt lấp lánh, hai má ửng đỏ, khóe môi khẽ nhếch, đỏ thắm như hoa đào.
Lâm Cẩn Dung vội nghiêng đầu sang bên cạnh:
Sao chàng đã trở lại đây? Ta còn nghĩ đến nửa đêm gần sáng mới về.
Lục Giam thu hồi cánh tay, cởi hài rồi nằm xuống bên cạnh nàng:
Có chừng có mực. Bọn họ không giống như ta, sáng mai còn phải làm việc, nếu uống say thì không tốt.
Lâm Cẩn Dung nghiêng đầu thử nói:
Có mấy người cùng chàng uống rượu? Là thừa dịp Nhị thúc phụ không ở nhà sao?
Cũng không nhiều, chỉ có 3, 4 người.
Lục Giam nhíu mày nói:
Trong nhà này vẫn là tổ phụ định đoạt, chỉ cần tổ phụ còn sống, sẽ không có ai động đến Phạm Bao. Về phần tương lai……
Nói tới đây, hắn lại ngừng lời.
Bình thường dưới tình huống này, Lâm Cẩn Dung cũng không trông mong hắn sẽ thao thao bất tuyệt nói chuyện không ngớt, liền chuẩn bị đứng dậy:
Ta đi chuẩn bị nước cho chàng.
Lục Giam nhẹ nhàng đè lại đầu vai của nàng:
Không cần, để tự ta.
Vì thế đứng dậy ra bên ngoài, sai người dâng nước ấm tiến vào, rồi ra phía sau bình phong rửa mặt.
Lâm Cẩn Dung mở to mắt nhìn trướng đỉnh, nghe thấy tiếng nước sau bình phong, trong lòng một trận phiền muộn.
Lục Giam đi ra, thấy Lâm Cẩn Dung đã khép mắt lại, liền thổi tắt đèn, nhẹ nhàng ở bên người nàng nằm xuống. Thật lâu sau, hắn thử thăm dò đưa tay luồn vào trong chăn tìm tay nàng, Lâm Cẩn Dung lần này không muốn phối hợp với hắn, liền gạt tay ra.
Lục Giam cũng không lên tiếng, ngừng một lát, lại tìm tay nàng, cầm rồi không buông ra, gắt gao kéo vào trong chăn của hắn. Lâm Cẩn Dung tức giận nói:
Hiện tại chàng đang cao hứng đúng không? Khiến chàng mất hứng rồi.
Lục Giam đơn giản xốc chăn của nàng lên chui vào. Lâm Cẩn Dung không thấy rõ thần sắc của hắn, chỉ đem chăn kéo lại, nói:
Đừng cho là ta dâng rượu cho chàng, lại uống rượu chàng rót coi như là xong xuôi.
Lục Giam dừng lại động tác, trầm mặc hồi lâu mới nói:
Nàng chỉ viết cho ta một phong thư.
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói:
Chàng cũng đâu có trả lời thư của ta. Nói đến nói đi, cho dù là viết chỉ sợ cũng bị thất lạc mà thôi.
Một câu đâm vào lòng khiến Lục Giam lập tức an tĩnh lại. Lâm Cẩn Dung đợi một lát, không thấy hắn có động tĩnh gì, liền không quản hắn, nhắm mắt lại ngủ. Sắp rơi vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe thấy hắn lại rầu rĩ nói:
Nàng không phải muốn cắt bỏ quần áo sao?
Lâm Cẩn Dung mặc kệ hắn, thư thư phục phục ngủ say.
Chính thân mẫu hắn làm chuyện ngu xuẩn, khó xử rối rắm cũng là chuyện của hắn, dù sao nàng cũng không gánh vác nổi.
Lục Giam đợi một lát, không thấy nàng trả lời, thò đầu ra nhìn, người đã ngủ, đành phải nhẹ nhàng nằm trở về, trợn tròn mắt trằn trọc đến nửa đêm mới nặng nề đi vào giấc ngủ.
Sắc trời không rõ, ngoài cửa sổ đã truyền đến vài tiếng chim hót thanh thúy, Lâm Cẩn Dung đúng giờ tỉnh lại, vừa khẽ cựa mình, Lục Giam cũng theo sau mở mắt. Hai người ánh mắt chạm vào nhau, Lục Giam theo bản năng đối với nàng tươi cười, thấp giọng hỏi:
Tỉnh?
Tỉnh.
Lâm Cẩn Dung cũng hoàn trả tươi cười, khóe mắt liếc thấy thân hình hắn khẽ cử động, hình như có dấu hiệu dựa gần vào phía nàng, liền lớn tiếng nói:
Lệ Chi, nước ấm đưa tới chưa?
Lệ Chi lập tức ngay tại gian ngoài nói:
Thiếu phu nhân, đã đưa tới, người đã dậy rồi sao?
Bưng vào đi.
Lâm Cẩn Dung ngồi dậy, nhẹ nhàng mặc quần áo xuống giường:
Nhị gia muốn ngủ tiếp trong chốc lát, hay là dậy luôn? Đúng rồi, đã quên nói một việc này với chàng, mẫu thân đem Phương Trúc cho ta, nàng đặc biệt chịu khó có năng lực, mỗi ngày đều dậy rất sớm.
Lục Giam cũng ngồi dậy, không chút để ý thuận theo lời của nàng hỏi:
Hôm qua sao ta không thấy nàng ấy?
Lâm Cẩn Dung thắp đèn lên, quay đầu cười:
Ta sai nàng đến trông chừng trà tứ của ta. Trà tứ kia của ta mấy ngày nay đúng là thời điểm bận rộn nhất, Tam ca việc quá nhiều, ta liền sai nàng qua đó giúp, mặt khác cũng ban thưởng thêm tiền cho nàng. Mẫu thân nói rất đúng a, quả nhiên là có năng lực, lại cẩn thận, việc gì cũng nhanh gọn chu toàn.
Lâm Ngọc Trân ban người, không ở nội viện canh giữ nàng, mà trở thành sai vặt của nàng, thật đúng là trọng dụng a. Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung mặt mày vui vẻ, cho rằng nàng không thật sự thấy Phương Trúc tốt, vẫn là khẩu thị tâm phi:
Phương Trúc rất có năng lực. Khi nào thì ta có thể đến xem trà tứ kia của nàng?
Lâm Cẩn Dung nói:
Ta đang có ý này. Trước khi khai trương, không khỏi phải nhờ chàng ra mặt, mời chàng cùng bằng hữu qua chơi, thử xem thế nào, nếu mọi người đều nói tốt thì không còn gì để nói, nếu không tốt, cũng nghe xem ý kiến của mọi người ra sao.
Nói xong mới lại hỏi:
Không biết có được không?
Lục Giam không chút do dự gật đầu:
Được. Đến lúc đó nàng cứ nói với ta, ta viết bái thiếp mời người. Buổi chiều trước hết ta thay nàng tới ngắm thử.
Đúng, chàng ở Giang Nam lâu như vậy, nghĩ đến cũng tới không ít trà tứ. Nhớ rõ xem cẩn thận một chút, đừng để tiền của ta trôi xuống sông xuống biển a.
Có sẵn sức lao động Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ không cự tuyệt, vì thế hoan hoan hỉ hỉ dâng khăn tay cho hắn, giúp hắn chải đầu, giống như hoàn toàn đã quên chuyện đêm qua vậy.
Lục Giam im lặng đánh giá nhìn nàng một lúc, thấp giọng nói:
Đã biết.
Đợi cho Lục Giam đến Thính Tuyết các đọc sách, Lệ Chi mới nhỏ giọng hỏi Lâm Cẩn Dung:
Thiếu phu nhân, Nhị gia không nói chuyện tối hôm qua với người sao?
Tỷ như nói sự tình trải qua như thế nào, có điều tra ra không, về sau nên giải quyết ra sao.
Lâm Cẩn Dung cười:
Thân mẫu của hắn làm chuyện tốt, hắn có mặt mũi nói ra hay sao?
Cho dù là không nói, nàng cũng có thể đoán được đại khái — xác nhận Trường Thọ có sai người truyền tin, lời nhắn có đưa tới, nhưng bị Nhị phòng che giấu, sau đó có ý nói cho Đồ thị biết, thậm chí cũng không cần phải đoán thêm, Đồ thị liền tự động tiến lên làm chuyện tốt. Lục Giam sao có thể thừa nhận với nàng Đồ thị thông minh như thế? Mà cử chỉ sau đó của Lục Giam đã chứng minh hết thảy.
Lâm Cẩn Dung đi nửa đường đến sân viện của Tống thị thì gặp Đồ thị cùng Huệ ma ma. Đồ thị sắc mặt nhợt nhạt, hai ánh mắt vừa đỏ hồng vừa thâm quầng, tinh thần uể oải không phấn chấn, thấy nàng đi tới, liền đứng lại bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.
Quế Viên nhìn quanh trái phải, bốn phía không người, liền có chút khiếp đảm, không khỏi nhỏ giọng nói:
Thiếu phu nhân, Tam phu nhân đây là làm sao vậy?
Lâm Cẩn Dung không lên tiếng, chỉ nhìn Anh Đào liếc mắt một cái. Anh Đào hiểu ý, gật gật đầu, tự hướng đi một bên.
Lâm Cẩn Dung lúc này mới cười nghênh đón chào Đồ thị:
Tam thẩm nương, người dậy sớm như vậy sao?
Đồ thị cũng không nói chuyện, chỉ nhìn nàng chằm chằm, Lâm Cẩn Dung tới gần mới thấy rõ, Đồ thị không chỉ mí trên sưng đỏ, trong ánh mắt cũng đầy tơ máu, môi khô nẻ, bộ dạng thật đáng thương.
Tam thẩm nương, người bị làm sao vậy? Thân thể có gì không thoải mái sao?
Lâm Cẩn Dung liền lui một bước, cười nhìn Huệ ma ma nói:
Ma ma, Tam thẩm nương nếu không thoải mái, không nên đứng ở nơi gió thế này, trở về thỉnh đại phu đi. Bệnh thì phải uống thuốc, để nặng sẽ không tốt.
Huệ ma ma có chút khẩn trương gắt gao túm tay áo Đồ thị, cười làm lành nói:
Vâng, Nhị thiếu phu nhân, Tam phu nhân có chút không thoải mái, đêm qua ngủ không ngon.
Ta còn có việc, ta đi trước.
Lâm Cẩn Dung liền gật gật đầu, lướt qua Đồ thị rời đi.
Nhị thiếu phu nhân!
Ở thời điểm nàng vừa lướt qua bên cạnh, Đồ thị liền hạ giọng gọi một tiếng.
Lâm Cẩn Dung đi được vài bước mới dừng lại, cùng Đồ thị bảo trì khoảng cách nhất định, cười dài nói:
Thẩm có cái gì phân phó?
Đồ thị nước mắt trào ra nói:
Có phải giữa chúng ta có gì hiểu lầm không?
Lâm Cẩn Dung có chút ngẩn ngơ bật cười, bộ dạng nghi hoặc nói:
Không có a, Tam thẩm nương cớ gì lại nói vậy?
Đồ thị bụm mặt khóc thương tâm:
Con đã nói với Nhị lang gì đó đúng không? Nhị lang vừa trở về liền hướng ta phát hỏa, bảo ta về sau không bao giờ được tặng đồ cho hắn nữa, không cần xen vào chuyện của hắn. Trong lòng ta thật sự khó chịu, muốn đối tốt với hắn cũng là sai lầm, lần sau ta muốn tặng đồ chẳng lẽ là sự ép buộc sao?
Lâm Cẩn Dung lạnh mặt nói:
Tam thẩm nương, người cho rằng ta có thể nói gì với Nhị gia? Ta cũng thực oan uổng đây, Nhị gia vừa trở về cũng hướng ta phát hỏa. Ta còn muốn tìm người hỏi thăm, ta rốt cuộc đã làm sai cái gì, có phải Tam thẩm nương nói với Nhị gia cái gì về ta hay không nha?
Đồ thị còn chưa mở miệng, Huệ ma ma vội nói:
Thiếu phu nhân hiểu lầm rồi, Tam phu nhân sao có thể nói gì về người với Nhị gia được?
Lâm Cẩn Dung lạnh lùng cười:
Đúng vậy, thẩm không tất yếu cùng Nhị gia nói gì về ta, nhưng nhất định trước tiên sẽ nói về ……Ta có thể nói gì với Nhị gia về người. Xét đến cùng, là giả thì không phải thật, là thật thì không thể làm giả, nháo đến nháo đi bất quá là khiến người ta chế giễu mà thôi, ta thì không sao cả, khó xử là Nhị gia.
Cũng không quản Đồ thị nói như thế nào, tự dẫn Quế Viên bước nhanh rời đi.